[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 399

Quan hệ khi còn bé tốt như vậy, nói rõ giữa hai người rất hợp ý nhau. Nếu họ có thể ở cùng nhau, chẳng phải tốt hơn là Nguyễn Khê chỉ ngẫu nhiên bắt lấy một người sao?

Hơn nữa bây giờ đứa nhỏ Lăng Hào này có nhiều triển vọng hơn.

Nguyễn Trường Sinh nghĩ rồi cười nói: “Cũng không biết thằng nhóc này có phúc đó hay không.”

Tiền Xuyến cũng cười cười: “Em cảm giác rất có thể.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt trở lại trong phòng chính cùng nhau thu dọn đồ đạc, xếp lại tất cả quần áo giày đệm chăn. Cần mặc cần dùng đều xếp ở chỗ dễ dàng tìm được, mọi thứ đều được đặt chỉnh tề.

Sắp xếp đến một cái hộp sắt hình tròn, viền đỏ đáy vàng, trên nắp hộp là hình vẽ hằng nga bay lên cung trăng.

Nguyễn Thu Nguyệt cầm trên tay nhìn một chút, hỏi Nguyễn Khê: “Trong này đựng cái gì thế?”

Nguyễn Khê đưa tay nhận lấy, vừa mở ra vừa nói: “Trước kia cất giữ một vài thứ, thượng vàng hạ cám.”

Mở ra xem, chỉ thấy bên trong đặt một chút thư, còn có tem các loại.

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn thấy một cái mới lạ, cầm trên tay nhìn một chút, cười nói: “Ơ? Đây là đồng hồ bỏ túi à? Còn đang chạy này, sao chị lại có thể có loại đồ vật này, nếu ở trước kia thì thứ này không phải ai cũng có thể tùy tiện mua được đâu?”

Nguyễn Khê nhìn chữ phía sau đồng hồ bỏ túi kia, cười nói nói: “Đúng là đồ cổ, người ta tặng.”

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn hết một lượt hai mặt trái phải, nhìn thấy chữ ‘Hào’ kia, cô bé lập tức hiểu được ý nghĩa, hơi vui mừng và bất ngờ nhìn về phía Nguyễn Khê: “Là anh Lăng Hào đưa cho chị à?”

Nguyễn Khê đưa tay nhận lấy cái đồng hồ bỏ túi từ tay cô bé, nhìn một hồi rồi so sánh với thời gian của chiếc đồng hồ báo thức trên bàn nhỏ bên cạnh, chỉnh thời gian: “Đúng vậy, trước kia lúc cậu ấy và cha mẹ đi đến nông thôn thì lén mang theo, chị đi đến thành phố thì đưa cho chị.”

Cô còn nhớ rõ khi đó tách ra, trong lòng Lăng Hào không nỡ để cô đi, nhưng mà ngoài miệng không nói, vẫn luôn lén lút đi theo cô trên sườn núi rất lâu, dáng vẻ huyên náo kia của anh cũng khiến cô rơi không ít nước mắt.

Sở dĩ lúc ấy buồn như vậy, tất nhiên không bỏ được nguyên nhân có tình cảm tốt, những thật ra chủ yếu nhất là những năm này giao thông và thông tin liên lạc không phát triển, trong lòng hai người đều biết, từ biệt như thế, sau này cơ hội gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cơ bản là càng đi càng xa.

Có gì đáng buồn hơn là mất mát, nếu là biết sẽ không mất đi, tin tưởng vững chắc tất cả sẽ không thay đổi, khoảng cách và thời gian sẽ không thay đổi được bất kỳ thứ gì, vậy cũng không phải đỏ vành mắt, càng không phải rơi nước mắt.

DTV

Mà lại bởi vì một con d.a.o sắc, mạnh mẽ lôi m.á.u thịt ra cho nên khổ sở sẽ mãnh liệt hơn. Tình huống như vậy nếu đặt ở xã hội hiện đại có hệ thống thông tin phát triển sau khi tách ra cũng có ít nhiều liên hệ, rời khỏi thế giới của nhau như vậy thật ra cũng không có cảm giác gì.

Sau khi tách ra sẽ có cuộc sống của riêng mình, không còn tham gia vào cuộc sống của nhau nữa.

Mỗi ngày đều hối hả khắp nơi vì cuộc sống và học tập của riêng mình, thậm chí là sứt đầu mẻ trán, liền hoàn toàn rời khỏi thế giới của nhau một cách tự nhiên.

Có thể trùng phùng lần nữa là một sự bất ngờ trong đời, cũng là một niềm vui.

Nguyễn Khê chỉnh xong đồ hồ bỏ túi, cầm trong tay nhìn một hồi, vươn tay cười thả lên bàn.

Kim đồng hồ bên trong mặt đồng hồ nhích từng cái, đuổi theo thời gian hướng về phía trước.

Cuối tháng tám, không khí sáng sớm mát rượi thấm vào phổi.

Nguyễn Khê đứng trên đài ngắm trăng, sửa sang cổ lại lại cho Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt, chỉnh sửa xong lại vỗ nhẹ bờ vai của bọn họ, hít nhẹ một hơi nói: “Đi thôi, lên xe lửa đi, lần sau nghỉ lại tới tìm chị cả.”

Một tuần rồi bọn họ chơi rất sảng khoái, chỗ nên đi đều đã đi một lần.

Hai ngày nữa lập tức đến khai giảng đi học lại, thật sự là không thể kéo dài được nữa, nhất định hôm nay phải đưa bọn nó về.

Nguyễn Hồng Quân đáp lời, xách túi hành lý dẫn theo Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt lên xe lửa, sau khi cất kỹ hành lý ngồi xuống, cậu bé nhô đầu ra từ cửa sổ nói với Nguyễn Khê: “Chị cả, vậy chúng em đi đây.”

Vừa nói vừa phất tay với Lăng Hào đứng bên cạnh: “Anh Lăng Hào, lần sau gặp lại.”

Nguyễn Khê và Lăng Hào phất tay với bọn nó, chờ xe lửa đi xa mới thả tay xuống.

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn về phía Lăng Hào, cười một chút nói: “Cảm ơn cậu hỗ trợ đưa bọn nó, chúng ta trở về đi.”

Lăng Hào nhìn cô, nói: “Có phải quá khách sáo rồi không?”

Nguyễn Khê: “Tôi đây là có lễ phép.”

Hai người nói chuyện rồi cùng nhau quay người đi ra ngoài, ra ngoài cưỡi lên xe đạp, đi vào trong thành phố.

Bình Luận (0)
Comment