Lúc đạp xe Nguyễn Khê hỏi anh: “Mời cậu ăn cơm trưa hay là ăn cơm tối?”
Lăng Hào suy nghĩ một chút rồi nói: “Không thể mời cả trưa và tối sao?”
Nguyễn Khê: “…”
Thật sự anh không hề khách sáo nhỉ!
Nguyễn Khê mím môi lại cười gật đầu: “Có thể.”
Lăng Hào lại nghĩ đến: “Vậy nếu không thì giữa trưa làm ở nhà, ban đêm ra ngoài ăn?”
Nguyễn Khê hơi muốn đánh anh, nhưng mặt vẫn mỉm cười gật đầu với anh: “Được.”
Đứa nhỏ này thay đổi thật rồi, anh không còn là bé con dễ thương, hướng nội, thận trọng từng li từng tí và rất sợ làm người ta phiền phức nữa.
Đã nói xong, Nguyễn Khê cũng không vội dẫn Lăng Hào trở về, mà ở bên ngoài tùy tiện tìm một chỗ đi dạo chơi một chút, đi cùng anh đến vườn bách thú một chuyến, đi xem sư tử, hổ, ngựa vằn, gấu trúc lớn.
Chờ lúc khổng tước xòe đuôi, Nguyễn Khê hỏi Lăng Hào: “Cậu đã tới đây sao?”
Lăng Hào lắc đầu nói: “Không có.”
Nguyễn Khê quay đầu nhìn anh: “Cậu chưa ra ngoài chơi phải không? Cậu chưa đi đâu khác à?”
Lăng hào hơi mím môi lại gật đầu: “Đều chưa từng đi.”
Một lát anh lại nói: “Nếu không thì có thời gian, tôi cũng dẫn cậu đi chơi một chút nhé?”
Lực chú ý của Nguyễn Khê lại đặt trên người khổng tước, vô thức trả lời: “Được.”
Sau khi đáp xong cô mới phản ứng lại, lại quay đầu lại nhìn về phía Lăng Hào: “Tại sao tôi cảm giác giống như cậu muốn ỷ lại vào tôi.”
Hiện tại anh cũng không còn là đứa trẻ cần chăm sóc như trước kia.
Giống như bị chọt trúng chỗ đau, Lăng Hào nhẹ nhàng hít một hơi: “Không có bạn bè, những đồng nghiệp khác đều đã có gia đình, chủ nhật nếu không phải bận bịu ở đơn vị thì chính là ở nhà cùng vợ con, cũng là một người bạn của cậu.”
Nguyễn Khê nhìn anh một hồi, không tự giác nhớ tới khi anh còn bé, thế là hơi nín thở nói: “Vậy chủ nhật cậu không có việc gì thì tới nhà tôi đi.”
Lăng Hào gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Nguyễn Khê lại không nhịn được quay đầu nhìn anh- nói anh không khách khí, anh lại khách khí.
Khổng tước vẫn luôn không chịu xòe đuôi, Nguyễn Khê chờ không còn hào hứng nữa, quay người đi về hướng khác.
Kết quả cô quay người đi chưa được mấy bước, cổ tay cô đột nhiên bị giữ chặt, sau đó cả người lập tức bị túm trở về.
Lăng Hào túm cô đồng thời còn nói một câu: “Xòe.”
Lăng Hào nói: “Hoàn cảnh dừng chân ở đơn vị không tốt, mỗi ngày đều mất ngủ ngủ không ngon, đã muốn dời ra ngoài từ sớm, vẫn luôn chưa tìm được chỗ.”
DTV
Mất ngủ thật sự rất khổ, Nguyễn Khê gật đầu: “Vậy thì cậu chuyển tới đi.”
Sau khi Nguyễn Khê đứng vững thì nhìn về phía bên trong lưới sắt, quả nhiên thấy một con khổng tước đang chậm rãi xòe đuôi ra.
Cô nhìn chăm chú, không nói ra một chút âm thanh nào, cho đến khi cái đuôi của khổng tước hoàn toàn xòe ra, to như bình phong lụa, cô mới cười lên rồi nói: “Hôm nay thật may mắn, lần trước tới đây với Thu Nguyệt, không có con nào xòe đuôi.”
Lăng Hào nhìn cô lại nhìn khổng tước, cũng cười nói: “Tôi cũng cảm giác gần đây tôi rất may mắn.”
Nguyễn Khê không khiêm tốn nói: “Người gặp được tôi đều rất may mắn.”
Lăng Hào trực tiếp bật cười: “Ừm, tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Nguyễn Khê lại nhìn anh một chút, bị phụ họa làm cô bật cười càng vui vẻ hơn, ngoài miệng lại nói anh: “Đồ ngốc.”
Quả nhiên sau khi không còn cảm giác về khoảng cách, vẫn là đứa em trai khờ khờ ngơ ngác đần độn, mặc kệ cô tự biên tự diễn tự kiêu ngạo như thế nào, anh vẫn sẽ phụ họa ở đằng sau, dù cô nói mình là tiên nữ hạ phàm, anh cũng sẽ nói vâng.
Lúc còn cảm giác về khoảng cách cả người tỏa ra khí tràng tránh xa người khác ngàn dặm, nhìn cao giống như không ai với tới nổi, sau khi hoàn toàn quen thuộc thì vẫn là hình dạng như trong khí nhớ, đặc biệt là lúc cười lên.
Hai người đi dạo vườn bách thú xong, lập tức mua thức ăn mua thịt đi về tứ hợp viện.
Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến giữa trưa không trở lại ăn cơm, tất nhiên là hai người họ làm cơm cho hai người ăn.
Sau khi mang đồ ăn và thịt vào phòng bếp, Lăng Hào quay đầu tìm một vòng, trực tiếp lấy tạp dề đeo lên người.
Nguyễn Khê hơi sửng sốt: “Cậu làm à?”
Lăng Hào: “Ừm, mấy năm ở nông thôn, cơm trong nhà đều là do tôi làm, cậu quên rồi à?”
Nguyễn Khê không khách khí với anh: “Vậy tôi phụ cậu thôi.”
Thế là tiếp đó, tay Lăng Hào cầm muôi, Nguyễn Khê ở bên cạnh hỗ trợ, hai người hấp cơm xào ba món ăn, lại thêm một bát canh trứng cà chua. Làm xong ngồi xuống ăn cơm, Nguyễn Khê nếm thử mỗi món một miếng, giơ cho anh một ngón tay cái.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm với nhau, lúc sắp ăn xong, Lăng Hào nhìn Nguyễn Khê rồi chợt nói: “Tôi có chuyện muốn làm phiền cậu, không biết có tiện hay không.”
Nguyễn Khê dùng ngữ khí giống nhau đáp lời anh: “Có phải quá khách khí hay không?”