Lúc họ bất ngờ gặp lại, anh ấy đã hết sức đi gọi Nguyễn Khê, không để Nguyễn Khê và Lăng Hào bỏ lỡ nhau lần nữa. Cũng mặc kệ có tiện hay không, chủ nhật này mình phải đến dọn nhà giúp. Nhưng không ngờ tên nhóc này còn lợi hại hơn, trực tiếp chuyển vào ở!
Tốc độ này, thật sự không thể không phục!
Nguyễn Trường Sinh lại nhỏ giọng nói: “Lúc nhỏ thằng nhóc này nhìn thì ngốc, nhưng thật ra đầu óc lại rất sáng suốt. Anh nói em biết, cậu ấy để ý Tiểu Khê nhà chúng ta xinh đẹp, Tiểu Khê nhà chúng ta chính là bé gái xinh đẹp nhất trên núi Phượng Minh.”
Tiền Xuyến lườm anh ấy một cái: “Người ta hợp tính nên chơi được với nhau, tình cảm sâu đậm.”
Nguyễn Trường Sinh nhìn về phía phòng chính: “Theo tốc độ của tên nhóc này, mặc dù Tiểu Khiết kết hôn trước Tiểu Khê, nhưng anh nghi ngờ có thể Tiểu Khê sẽ sinh con trước Tiểu Khiết.”
Tiền Xuyến vừa cạn lời vừa không nhịn được cười, cô ấy nhấc chân đạp anh ấy: “Đồ thần kinh!”
Bởi vì hoạt động sản xuất may mặc của Tường Vi Các vẫn theo mô hình xưởng quy mô nhỏ, không đặt ra quy định và quy chế quá rõ ràng. Cho nên thời gian đi làm bình thường cũng không quá khắt khe, còn được nghỉ vào ngày chủ nhật.
Các cô gái làm việc ở Tường Vi Các đều có thời gian tương đối tự do, nếu có việc thì đi nói một tiếng là có thể đi. Nhưng bình thường các cô ấy cũng không có việc gì, kiếm tiền lại có khả năng gây nghiện. Cho nên chỉ cần có việc để làm thì các cô ấy sẽ không nhàn rỗi.
Mỗi lần chỉ có thể chờ một đợt công việc làm xong, và đợt công việc tiếp theo không tiếp nối, các cô ấy mới có thể về nhà nghỉ ngơi.
Hôm nay Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong muốn cho mình một ngày nghỉ, đưa Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt đi thành phố. Các cô gái vẫn không muốn về nhà nghỉ ngơi, cho nên Nguyễn Thúy Chi đã để lại chìa khóa cho bọn họ.
Cùng làm việc chung ba bốn năm, bọn họ rất thân quen với những cô gái này, việc nhà để lại cho các cô ấy cũng vô cùng yên tâm. Gặp trường hợp đặc biệt trong nhà không có người, còn gọi các cô ấy tới giúp trông coi bọn trẻ.
Nhạc Hạo Phong và Nguyễn Thúy Chi đạp xe đạp đưa hai đứa bé đi chơi. Đạp xe vào thành phố, trước mắt là nhà cửa lầu cao đứng đợi. Nguyễn Đại Bảo nhìn thấy chỗ bán nước ngọt, cậu bé liền nói với Nhạc Hạo Phong: “Dượng, cháu muốn uống nước ngọt.”
Người bán nước ngọt đi xe ba gác, xe đậu trong bóng râm, bên trên đặt một tảng nước đá lớn, ở giữa lõm vào, nước ngọt chất thành từng dãy trong đó. Bên cạnh còn đặt một cái khung chứa màu xanh lam, bên trong đặt những chiếc chai rỗng.
Nhạc Hạo Phong đương nhiên không nói gì, để Nguyễn Thúy Chi trông coi xe đạp, còn mình thì đưa Nguyễn Đại Bảo đi mua nước ngọt.
Anh ấy bỏ tiền mua hai chai, một chai cho Nguyễn Đại Bảo, chai kia cho Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Nguyệt. Bởi vì Nguyễn Nguyệt còn nhỏ tuổi, cho nên cũng không để cô bé uống nhiều đồ lạnh này, uống hai ngụm cho đỡ thèm là được.
Uống xong nước ngọt, Nhạc Hạo phong lại mang chai thủy tinh đi lấy lại tiền thối. Vừa nhận tiền xong trở về thì thấy Nguyễn Khê chạy tới.
Nguyễn Khê chạy chậm đến trước mặt bọn họ, cười hỏi: “Tới lâu rồi à?”
Nguyễn Thúy Chi nói: “Không có, vừa uống xong một chai nước ngọt.”
Trời đã gần trưa, thời tiết đang vào độ nóng nực, Nguyễn Khê cũng không đứng ở đây lâu, mang theo nhóm người Nguyễn Thúy Chi đi vào trong hẻm. Vừa đi vừa nói: “Cháu chạy đi mua đồ ăn, cũng vừa mới quay lại.”
Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong cùng đẩy xe đạp đi theo cô, Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt ngồi ở yên sau xe đạp.
Nguyễn Thúy Chi nhìn quanh một lượt, nói: “Chỉ có chút sân viện này thôi mà trị giá mười hai nghìn hả?”
Nguyễn Khê cười cười: “Cô cảm thấy không đáng giá ạ?”
Nguyễn Thúy Chi cũng cười: “Khó nói được, rất đặc biệt và đẹp mắt, hơn nữa còn là một ngôi nhà trong thành phố.”
Lúc Nguyễn Khê đi ra không khóa cửa, cô trực tiếp đẩy cửa ra dẫn Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong vào, sau đó để hai người họ nhìn kỹ viện tử mà mình đã mua.
Bởi vì cô mới chuyển đến chưa được mười ngày, đây là lần đầu tiên Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong đến xem.
Chờ bọn họ xem xong, Nguyễn Khê cười hỏi: “Cảm thấy thế nào ạ? Cô thích không?”
DTV
Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Giống nhà của một gia đình giàu có ghê.”
Nguyễn Khê nói với cô ấy: “Cháu có thời gian sẽ đi xem xét trong thành phố, nếu thấy có người muốn bán thì sẽ mua thêm hai căn nữa. Đến lúc đó cháu một căn, gia đình cô ba một căn, nhà chú năm một căn. Cô thấy sao ạ?”
Nguyễn Thúy Chi đương nhiên vui vẻ mỉm cười: “Có thể sống trong thành phố nhất định rất vui.”
Buổi trưa Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến không về, Nguyễn Khê cùng với Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong kéo Nguyễn Đại Bảo Bảo và Nguyễn Nguyệt nấu cơm ăn trưa. Ăn xong thì ở nhà nghỉ ngơi một lát, sau đó mới ra ngoài đường đi dạo.