[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 403

Mặc dù đa số thời gian Nhạc Hạo Phong và Nguyễn Thúy Chi đều ở nông thôn, nhưng bình thường có thời gian rảnh họ cũng sẽ đến thành phố chơi, cho nên cũng không xa lạ gì với thành phố. Đi dạo phố mua sắm, cả buổi chiều tung tăng vui vẻ cũng kết thúc.

Lúc chạng vạng mặt trời sắp xuống núi, cô mới bắt đầu nấu cơm. Khi nấu cơm xong, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đã đóng cửa tiệm về nhà.

Mà họ vừa về đến nhà, mới rửa tay xong thì hai người Trần Vệ Đông và Nguyễn Khiết cũng đã tới.

Mọi người đều đã đến đông đủ, đương nhiên trong sân nhanh chóng trở nên náo nhiệt.

Nguyễn Khiết chạy đến phòng bếp định giúp đỡ nấu nướng, thì thấy chẳng giúp được gì nên chơi đùa cùng Nguyễn Nguyệt. Khi đang chơi rất vui vẻ, cô ấy vừa ngẩng đầu lên, bỗng trông thấy một bóng người quen thuộc ở chỗ cánh cửa thứ hai.

Nguyễn Khiết hơi sửng sốt, sau đó cười khách sáo chào hỏi: “Thầy Lăng?”

Khi còn nhỏ, họ chơi khá thân với nhau, tuy Lăng Hào không phải là người chuyện gì cũng kể với cô ấy. Nhưng cũng vì chia cách nhiều năm như vậy, bây giờ, Nguyễn Khiết gặp lại Lăng Hào chỉ tỏ ra khách sáo và xa lạ.

Lăng Hào cất tiếng đáp lại: “Lâu rồi không gặp.”

Ngày đó, họ gặp gỡ chớp nhoáng ở lễ đường, Nguyễn Khiết vội trở về đi làm, khi ấy chào hỏi xong thì đi luôn.

DTV

Nghe hai người trò chuyện, Nguyễn Khê thò đầu từ trong bếp ra, nhìn Lăng Hào rồi hỏi: “Tối nay đơn vị cậu không bận à?”

Lăng Hào trả lời: “Không bận, vừa tan ca lập tức trở về.”

Nguyễn Khê nhìn anh mỉm cười: “Vậy đúng lúc cùng ăn cơm nhé, cô ba bọn họ cũng đến rồi.”

Lăng Hào gật đầu đồng ý: “Được.”

Nguyễn Khiết ở bên cạnh nhìn hai người họ nói chuyện, trong đầu nhảy ra bốn chữ ‘có chuyện gì thế’.

Trần Vệ Đông cũng tới gần cô ấy, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy là ai thế?”

Nguyễn Khiết khẽ nói: “Là một người bạn ở dưới quê, sau này cha anh ấy được sửa lại án sai trở về thành phố, không còn liên lạc với chúng em nữa. Bảy năm không gặp, buổi tọa đàm lần trước cũng bất ngờ gặp lại, giờ lại liên lạc với chị gái em.”

Trần Vệ Đông: “Sao họp mặt gia đình mà chị em lại mời cậu ấy nhỉ?”

Nguyễn Khiết: “Nhưng sao em thấy lại không giống như chị em mời đến nhỉ?”

Sau đó, cô vừa dứt lời, Lăng Hào đã bước lên bậc thềm đi vào phòng phía Tây.

Nguyễn Khê nhìn Trần Vệ Đông, anh ấy lại nhìn Nguyễn Khiết, cả hai cùng đồng thanh lên tiếng: “Cậu ấy sống ở đây ạ?”

Nguyễn Khiết chạy tới chỗ Nguyễn Khê thăm dò một chút, rồi trở lại kể cho Trần Vệ Đông: “Đúng là sống ở đây, chủ nhật hôm trước vừa mới dọn tới. Nói là không có chỗ ở, nên thuê ở đây trước.”

Trần Vệ Đông hỏi: “Cậu ấy làm ở đơn vị nào thế? Trong đơn vị không có chỗ ở à?”

Nguyễn Khiết nhìn anh ấy: “Anh nhìn khí chất khắp người anh ấy làm gì? Người ta giỏi lắm đấy, là nhân viên trong viện Nghiên cứu cao nhất của quốc gia, nghiên cứu những hạng mục mà người thường như chúng ta không thể hiểu nổi.”

Trần Vệ Đông khẽ xuýt xoa: “Đó là nhân tài cao cấp đấy.”

Nguyễn Khiết nói: “Từ nhỏ anh ấy đã rất thông minh, không thích làm gì khác chỉ thích đọc sách, toàn xem những quyển mà chúng em chẳng hiểu gì cả.”

Trần Vệ Đông ngẫm nghĩ một chút: “Cậu ấy và chị gái em không có mối quan hệ nào khác chứ?”

Nguyễn Khiết tự nhiên nói: “Anh ấy là bạn tốt của chị em, bao năm rồi không gặp còn có thể có quan hệ gì chứ?”

Trần Vệ Đông thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

Nguyễn Khiết liếc nhìn anh ấy một lát: “Tốt gì cơ?”

Trần Vệ Đông mỉm cười: “Không có gì.”

Cơm tối nấu xong, cả gia đình cộng thêm Lăng Hào, ngồi chật kín một bàn, khắp phòng rất náo nhiệt.

Đều là người trong nhà nên ngồi cùng nhau cũng không có gì phải khách sáo, tùy ý ăn uống chuyện trò. Chỉ có một mình Lăng Hào làm khách, nhưng Nguyễn Khê lại nói với mấy người Nguyễn Thúy Chi một câu: “Cậu ấy cũng là người nhà mình, không cần phải khách sáo.”

Chính Lăng Hào cũng phụ họa theo: “Là người nhà cả.”

Họ vốn đều quen biết lẫn nhau, thật sự cũng không cần quá khách sáo. Vì thế đám Nguyễn Thúy Chi cũng thoải mái tự nhiên.

Nguyễn Khê ngồi bên cạnh Lăng Hào, thỉnh thoảng lại gắp mấy món ở xa vào bát cho anh, sợ anh thấy mình là người ngoài nên khách sáo không dám thò đũa gắp. Mà Lăng Hào cũng chẳng khách khí, không hề từ chối, thật sự ăn uống rất tự nhiên.

Trần Vệ Đông ở bên cạnh nhìn mà ngốc lặng, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Khiết: “Đây thật sự là bạn bè à?”

Nguyễn Khiết gật đầu nói thầm: “Đúng đó, từ nhỏ chị em đã chăm sóc cho anh ấy, coi anh ấy như em trai mà thôi.”

Trần Vệ Đông: “...”

Tuy anh ít học nhưng em cũng đừng gạt anh chứ.

Nguyễn Khiết thì thầm hai câu với anh ấy rồi không để ý tới Trần Vệ Đông nữa. Cô ấy bỗng nhớ ra một chuyện rất quan trọng, bèn mở miệng nói với Nguyễn Trường Sinh: “Chú năm, chuyện đi học của Đại Bảo đã giải quyết xong xuôi rồi đó. Ngày mai khai giảng cứ đến thẳng trường báo danh là được.”

Bình Luận (0)
Comment