[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 426

Cô đỗ xe xong liền mời Tạ Đông Dương vào nhà uống trà, lúc này Nguyễn Đại bảo lại ở bên trong chạy ra, đến ngõ nhỏ xem xem có gì mới tới. Chỉ chốc lát đám bạn tốt của cậu bé cũng đến, rồi vây quanh chiếc xe con.

Nguyễn Đại Bảo khoe khoang: “Lợi hại chưa, chị cả tớ mua đấy.”

Nguyễn Thu Nguyệt cũng ra ngoài nhìn một lúc, nhưng không xán lại như mấy bạn nhỏ kia. Đương nhiên cô bé không biết Tạ Đông Dương, mà cô bé cũng chỉ tới chơi, cho nên sau đó sau về phòng cũng không nói chuyện cùng họ, mà ngồi xem TV tiếp.

Hôm nay có vẻ Tạ Đông Dương không bận rộn mấy, ngồi xuống giường nhỏ uống trà và nói chuyện với Nguyễn Khê.

Anh ấy uống trà nhuận họng rồi nói: “Hôm trước đăng kí cho cô, hai ngày nay đã làm xong chứng nhận sở hữu rồi.”

Nguyễn Khê cười nói: “Vẫn là cậu Ba làm việc đáng tin.”

Tạ Đông Dương không hề khách khí, cũng không coi mình là người ngoài: “Vậy không phải, tôi không đáng tin với ai chứ với cô là phải đáng tin. Chuyện rơi mất vòng cổ này, đời này cũng chỉ xảy ra một lần đó thôi.”

Nói tới chuyện đạp xe rơi mất vòng cổ, Nguyễn Khê không nhịn được cười lên.

Lần trước đã nói một hồi lâu rồi, lần này gặp mặt cũng không còn cảm giác không quen nữa. Mà hôm nay hai người cũng không gấp, chậm rãi uống trà, đề tài nói chuyện cũng càng mở rộng hơn chút.

Tạ Đông Dương uống trà xong hỏi Nguyễn Khê: “Đúng rồi, bây giờ cô vẫn còn một mình?”

Nguyễn Khê quay vào trong phòng một cái, bên trong có treo ảnh cô và Lăng Hào mặc đồ cưới.

Tạ Đông Dương cúi đầu xuống, đi qua nhìn một cái, xem ảnh cưới xong liền cười rộ lên: “Không tồi, ánh mắt người này đủ cao, vừa thấy liền biết người yêu của người này không phải người bình thường.”

Nhưng mà anh ấy còn nói: “Tôi còn tưởng rằng là người anh em họ Hứa kia, anh ấy cũng không tồi.”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy rồi cười một cái: “Tôi và Hứa Chước chỉ là bạn bè bình thường.”

Tạ Đông Dương nói: “Tôi biết, giống như tôi thôi.”

Nguyễn Khê lại hỏi lại anh ấy: “Vậy còn anh?”

Con của anh ấy và nữ thần khả năng đã lên mầm non rồi, anh ấy ra ngoài làm việc nhiều năm như vậy, lại không bỏ xuống được mà sống một mình?

Nếu vẫn còn một mình, vậy anh ấy chính là người xứng đáng tới cái tên người chung tình nhất.

Tạ Đông Dương cười rộ lên: “Tôi vẫn chưa kết hôn, nhưng cũng nhanh thôi. Người kia nhỏ tuổi hơn tôi, trong đoàn ca múa, năm nay tham gia cuộc thi hát, thứ tự cũng không tệ lắm, chờ sau khi tôi có đủ kinh tế, sẽ mở công ty đĩa nhạc cho cô ấy.”

Nguyễn Khê nghe xong hơi kinh ngạc: “Anh được đấy, tìm một ngôi sao ca nhạc sao?”

Tạ Đông Dương khiêm tốn nói: “Chỉ là ca sĩ nhỏ ca sĩ nhỏ thôi.”

Nguyễn Khê nhìn anh: “Vậy lúc anh kết hôn phải mời tôi đấy, tuy tôi kết hôn không mời anh. Nhưng nếu anh tin lời của tôi, tôi có thể thiết kế đồ cưới cho hai người, kiểu có một không hai luôn.”

Tạ Đông Dương vội vàng nói: “Ngài Khê thiết kế đồ cho tôi là vinh hạnh của tôi rồi, tôi dám ghét bỏ sao?”

Nguyễn Khê cười rất khách khí: “Không chê là được.”

***

Nguyễn Đại Bảo và bạn của cậu bé vẫn ở chơi trong ngõ tới gần giữa trưa, thỉnh thoải lại chạy tới chỗ xe con để soi gương chỗ gương chiếu hậu. Lúc đang soi gương, chợt nhìn thấy ở trong gương cha mẹ cậu bé trở về.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến nhìn thấy xe có rèm che đều kinh ngạc, hỏi: “Chị cả con mua xe rồi?”

Nguyễn Đại Bảo nói: “Đúng vậy, người ta lái thẳng đến đây cho.”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vào trong nhà, mới biết người ta mà Nguyễn Đại Bảo nói là Tạ Đông Dương. Lần thứ hai gặp mặt liền coi như người quen, hai người bọn họ cười chào hỏi Tạ Đông Dương, thuận tiện cũng hỏi Nguyễn Thu Nguyệt.

Nguyễn Khê hỏi Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến: “Dọn xong rồi?”

Tiền Xuyến rót cho mình cốc nước uống giải khát: “Còn chưa xong, cơm nước xong chiều lại qua dọn tiếp.”

Nhắc tới ăn cơm, Nguyễn Khê nhìn đồng hồ trên tay, nhìn về phía Tạ Đông Dương hỏi: “Hôm nay không bận chứ?”

Tạ Đông Dương cười một cái: “Hôm nay tôi mà đi thì lại không nể mặt ngài. Không bận.”

Mời người ăn cơm đương nhiên không ăn ở trong nhà, Nguyễn Khê đứng dậy đi lấy túi da, đưa Tạ Đông Dương, Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến, Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Thu Nguyệt tới nhà hàng ăn. Tạ Đông Dương giúp cô hai việc, dù thế nào cũng phải mời anh ấy ăn một bữa cơm.

Đi đến giữa đường, Nguyễn Khê như nhớ tới gì đó liền quay đầu hỏi: “Hay là lái xe qua đó luôn?”

Vừa vặn xe đã về, cô lại ngứa tay, muốn lái một chút.

Tạ Đông Dương nói: “Được thôi, vừa lúc có thể thử xem có đi được không.”

Nhưng bởi vì không gian xe con không lớn, không ngồi được nhiều người như vậy, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vẫn đạp xe đạp đi.

DTV

Nguyễn Khê ngồi vào ghế lái xe cắm chìa khóa vào, Tạ Đông Dương ngồi ở ghế bên cạnh, Nguyễn Khê quay đầu nhìn Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Đại Bảo ở phía sau, cười một cái hỏi: “Lần đầu tiên chị lái xe, có sợ không?”

Bình Luận (0)
Comment