Ban đầu Nguyễn Thu Nguyệt không hề sợ, nhưng nghe cô hỏi như vậy, yên lặng nắm lấy tay Nguyễn Đại Bảo…
Nguyễn Khê nhìn cô bé không nhịn được bật cười: “Yên tâm, trên đường không có nhiều xe, chúng ta lái chậm thôi.”
Nói xong cô quay đầu lái xe, nhấn ga, đánh tay lái ra khỏi ngõ nhỏ.
Trên đường đi ra ngõ nhỏ, thỉnh thoảng có người trong ngõ nhìn chăm chú, còn có mấy đứa trẻ nghịch ngợm chạy theo sau xe một đoạn. Phía trước giống như có người cản đường, Nguyễn Khê liền ấn còi một cái.
Nguyễn Khê ra khỏi ngõ nhỏ liền lên tiếng hỏi: “Thế nào, tôi lái xe cũng được chứ?”
Tạ Đông Dương ở bên cạnh nói: “Very good!”
Nghe được phát âm của anh ấy, Nguyễn Thu Nguyệt ở đằng sau nín cười.
Nguyễn Khê thì bật cười nói: “Cậu ba thật đúng là tây, nói được cả tiếng anh.”
Tạ Đông Dương bất giác xấu hổ, cười nói: “Còn kém cỏi còn kém cỏi lắm.”
Lái xe không có chuyện gì đương nhiên xe nói chuyện phiếm, trên đường xe quả thật rất ít xe, Nguyễn Khê hỏi Tạ Đông Dương: “Vậy năm nay người kia của anh thi hát có thứ tự cũng không tệ như vậy, bây giờ có không ít chỗ mời cô ấy tới biểu diễn đúng chứ?”
Tạ Đông Dương gật đầu nói: “Rất nhiều, rất hay chạy sô.”
Nói xong anh ấy lại hỏi Nguyễn Khê: “Đúng rồi, chồng của cô làm cái gì?”
Nguyễn Khê nhìn tình hình giao thông phía trước: “Anh ấy làm nghiên cứu trong Viện nghiên cứu quốc gia, gần đây đang nhận một hạng mục mới, có hơi bận, nếu không hôm nay anh có thể nhìn thấy.”
Tạ Đông Dương nghe nói như thế mở to mắt: “Ai da! Đó là nhà khoa học đấy! Khá lắm khá lắm.”
Nhắc tới Lăng Hào Nguyễn Đại Bảo liền tự hào, ngồi ở phía sau tiếp lời: “Em nói cho anh nghe, anh rể em cực kì cực kì lợi hại, cái gì anh ấy cũng biết hết, sau này em lớn em cũng phải giống như anh ấy.
Tạ Đông Dương quay đầu nhìn cậu bé: “Lý tưởng cao xa, không tồi.”
Nói xong quay đầu lại, nói với bản thân: “Không giống mấy người không có đầu óc không tiền đồ như bọn anh, không làm ra được chuyện chính gì, chỉ làm việc không có lý tưởng.”
Nguyễn Khê quay đầu liếc nhìn anh ấy một cái: “Làm thành ông chủ còn không có tiền đồ?”
Tạ Đông Dương nói: “Buôn bán linh tinh chính là không tiền đồ, không làm chuyện đứng đắn.”
“Nhưng lúc này thời thế đã thay đổi đổi.” Nguyễn Thu Nguyệt ở phía sau nói tiếp: “Biết kiếm tiền cũng là có tiền đồ.”
Tạ Đông Dương nghe được liền vui vẻ lên, sờ sờ đầu nói: “Nói như vậy cũng đúng.”
***
Nguyễn Khê lái xe đến quán ăn lớn, đi vào trong tìm được chỗ ngồi xong ngồi xuống chọn ít rau, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng đã đến, vừa lúc ngồi xuống rồi lại gọi rau tiếp, thái xong thịt cho mọi người xong, người phục vụ liền đến lấy đi.
Trên bàn có cả người lớn lẫn đứa nhỏ, cho nên cũng không nghiêm túc mấy, toàn nói mấy câu chuyện hàng ngày.
Nhưng lúc ăn cơm sắp được một nửa, Tạ Đông Dương như nhớ tới cái gì, nói với Nguyễn Khê: “Tôi nhớ năm đó lúc rời đi, chúng ta đã hẹn sau này nếu có cơ hội, sẽ hợp tác để làm cùng một chút, bây giờ ngài Khê thấy thế nào? Tôi thấy quán ăn này làm ăn rất tốt, nếu không chúng ta làm này một lần?”
Từ sau khi cải cách kinh tế từ từ phát hiện, hiện tại rất nhiều khách sạn nhà hàng đều là tư nhân mở, nhìn tình hình buôn bán rất hot. Đầu tư làm quán ăn tiếp, cũng có thể kiếm được không ít.
Nhưng cũng bởi vì đang hot, hiện ở trong thành phố đã có không ít quán ăn, làm người kinh doanh như Nguyễn Khê không muốn làm nữa, nếu đều vì kiếm tiền, vậy thì không bằng chờ cơ hội làm chút gì đó có thể kiếm được nhiều tiền, vì thế cô nói: “Không vội, xem lại đã.”
Tạ Đông Dương nhìn cô hỏi: “Cô không hứng thú mở quán ăn?”
DTV
Nguyễn Khê cười cười: “Quả thật không hứng thú, anh có khả năng làm cái gì? Bây giờ rượu nguyên chất lâu năm có mức cạnh tranh không nhỏ, chúng ta muốn làm thì phải có chút đặc biệt, làm một thứ mà mọi người chưa làm qua thôi.”
Mở quán ăn có độ cạnh tranh hơi lớn, mà chuyện mở thêm quán ăn cũng không có gì không tốt, chỉ có kí hợp đồng kinh doanh, đầu tư thuê mặt bằng để làm ăn, đương nhiên cô không có chút hứng thú nào.
Hơn nữa hai năm nay vì mở rộng quy mô cửa hàng, xây dựng ký túc xá, kinh tế trong tay cũng hơi thiếu thốn, vẫn chưa đủ tiền để đi đầu tư cho những thứ khác.
Tạ Đông Dương lại hỏi: “Làm chút gì đặc biệt?”
Nguyễn Khê nói: “Xã hội này mỗi năm một bộ dáng, sẽ có một chút cơ hội đặc biệt, chờ xem đi.”
Nghe cô nói như vậy, Tạ Đông Dương cũng không nói tiếp nữa.
Cơm nước xong Nguyễn Khê đi thanh toán tiền, lúc đám người Nguyễn Trường Sinh đang muốn rời đi, bỗng gặp một gương mặt quen thuộc trên lầu. Gương mặt quen thuộc này hôm nay cực kì hăng hái, không âm hiểm nghiêm nghị giống như trước.