[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 437

Nguyễn Khê tưởng đâu là Lăng Hào gọi về, cô ngồi dậy đi đến chỗ để điện thoại bàn, nhấc ống nghe rồi thẳng thừng “alo” một tiếng.

Không ngờ giọng nói vang lên trong điện thoại kia lại không phải là giọng của Lăng Hào, mà là một giọng nam khá lớn tuổi, ông ấy chỉ hỏi cô: “Có phải Nguyễn Khê không? Đây là nhà của Nguyễn Khê đúng không?”

Nguyễn Khê không nhận ra người đó là ai, cô bèn hỏi: “Đúng thế, tôi là Nguyễn Khê, cho hỏi ông là?”

Người ở đầu dây bên kia nói: “Tiểu Khê đó à, thầy là chủ nhiệm Lưu ở trong thôn đây, ban sáng thầy có gọi đến nhà nhưng chẳng có ai nghe máy cả, gọi tận mấy lần mà vẫn không có người nhận, cho nên thầy chỉ có thể canh ở đại đội, chờ đến tối gọi lại cho em.”

Tất nhiên là Nguyễn Khê vẫn còn nhớ chủ nhiệm Lưu ở dưới quê, cô vội nói: “Thật ngại quá chủ nhiệm Lưu, ban ngày em luôn bận việc ở công ty, thầy tìm em có việc gì không?”

Chủ nhiệm Lưu trả lời: “Chuyện là thế này, bởi vì phía trên có quy hoạch nên chỗ bên này của thầy đều phải dỡ bỏ, chuyện này đã được quyết định hồi đầu năm, gần đây các chính sách về việc thu xếp bồi thường các thứ cũng đã làm xong hết rồi, cho nên cần phải tìm các hộ nhà dân để ký thỏa thuận. Nếu như em rảnh rỗi thì mấy ngày này hãy đến Ủy ban thôn một chuyến để ký tên vào thỏa thuận, được không?”

Xác nhận di dời rồi ư? Đây quả thật là một niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống, Nguyễn Khê vô thức cầm lấy điện thoại bằng hai tay, cô vội lên tiếng đáp lời: “Dạ được, chủ nhiệm Lưu, em biết rồi, cảm ơn thầy, mấy ngày tới em sẽ bớt thời gian qua đó một chuyến.”

Chủ nhiệm Lưu ở đầu dây bên kia tiếp lời: “À được được được, những chuyện khác để khi nào gặp mặt rồi nói, em qua đây sớm nhé.”

Nguyễn Khê cầm ống nghe đợi chủ nhiệm Lưu cúp máy trước, đến khi nghe thấy tiếng tút tút từ ống nghe, cô mới từ từ đặt ống nghe xuống. Sau khi cúp máy, vẻ mặt cô uể oải, trong đầu chỉ xuất hiện đúng một câu nói - Cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác tiền từ trên trời rơi xuống rồi!

Đang mải mê suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến động tĩnh, cô quay đầu nhìn ra ngoài chỉ nhìn thấy Lăng Hào đã trở về. Cô xoay người bước tới cửa phòng chính, dựa vào khung cửa, khi Lăng Hào đến gần, cô cười nói: “Chủ nhật này cùng em về thôn đi.”

Lăng Hào đứng trước mặt cô đáp lại: “Được, nhưng mà về nông thôn làm cái gì?”

Khoé miệng và nét mặt của Nguyễn Khê đều lộ ra nét cười, nhỏ giọng nói: “Đi khiêng tiền...”

Sáng chủ nhật, Nguyễn Khê và Lăng Hào dậy đánh răng rửa mặt và ăn sáng xong xuôi thì vừa đúng lúc Nguyễn Trường Sinh đến. Anh ấy đã ăn sáng trước ở nhà rồi, vừa vào trong sân liền lập tức hỏi Nguyễn Khê: “Qua đó bây giờ sao?”

Nguyễn Khê đeo túi da vào: “Dạ, qua đó ngay bây giờ.”

DTV

Phía bên thôn có vẻ như rất gấp gáp đối với chuyện này, tất nhiên là cô cũng không quan tâm, cô chỉ muốn hoàn thành thủ tục càng sớm càng tốt để có kinh phí phá dỡ. Có tiền rồi, về sau cũng dễ dàng làm tiếp nhiều việc khác.

Nhưng cô còn nhiều phương diện khác phải cân nhắc và lo lắng nên không thể lập tức tự mình qua đó kí kết thoả thuận được, đợi đến chủ nhật, khi mọi người đều rảnh rỗi thì mới dẫn theo Lăng Hào với Nguyễn Trường Sinh đi cùng.

Mấy người bán nhà kia mặc dù rất vui mừng khi nắm được số tiền lớn hơn tám, chín trăm nghìn, cũng rất cảm kích cô đã mua nhà của bọn họ, nhưng đến hôm nay thì trong lòng họ nghĩ thế nào thì không thể nào biết được.

Nguyễn Khê, Lăng Hào và Nguyễn Trường Sinh sau khi ra khỏi viện thì khoá cửa lại, lái xe rời khỏi con hẻm.

Nguyễn Khê ngồi ở ghế lái phụ nói: “Không biết hôm nay có thể kí thành công không nữa.”

Nguyễn Trường Sinh ngồi ở ghế sau, nghi hoặc nói: “Kí có cái tên mà thôi, có thể phiền phức cỡ nào chứ?”

Nguyễn Khê quay lại nhìn anh ấy: “Chỉ sợ có người không cho cháu kí.”

Nguyễn Trường Sinh không biết việc phá dỡ di dời này có ý nghĩa gì, càng nghĩ cũng không hiểu. Nhưng mà anh ấy cũng không vặn hỏi, vì hỏi rồi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nếu Nguyễn Khê đã gọi anh ấy đi cùng thì anh ấy đi theo là được.

Lăng Hào lái xe một mạch về đến nong thôn và dừng xe lại bên ngoài cổng ủy ban thôn dưới sự chỉ dẫn của Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê xuống xe, nhìn trái phải một lượt, thấy ngoài cổng ủy ban thôn không có người lạ mặt nào thì mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô xách túi xuống xe, dẫn theo Lăng Hào và Nguyễn Trường Sinh tiến vào trong sân ủy ban thôn.

Bước vào trong sân tìm phòng làm việc của bí thư Lý và chủ nhiệm Lưu, Nguyễn Khê lịch sự gõ cửa hỏi: “Bí thư Lý, chủ nhiệm Lưu, thật là ngại quá hai ngày nay tôi không có thời gian, tôi đến để ký thỏa thuận phá dỡ.”

Bí thư Lý và chủ nhiệm Lưu nhìn thấy cô, vội vàng nói: “Mời vào, mời vào.”

Bình Luận (0)
Comment