[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 438

Nguyễn Khê, Lăng Hào và Nguyễn Trường Sinh bước vào, chủ nhiệm Lưu lại nói: “Cô ở thành phố luôn khó thông báo, các hộ gia đình khác trong thôn chúng ta cơ bản đã ký hết rồi, chỉ còn mỗi cô chưa ký thôi, vẫn đang chờ cô đây.”

Nghe thấy những lời này, Nguyễn Khê lộ ra vẻ ngượng ngùng nói: “Thực sự rất xin lỗi, gần đây tôi có chút bận.”

Bí thư Lý lấy ra toàn bộ các thỏa thuận đã chuẩn bị sẵn và một số văn bản chính sách đưa cho Nguyễn Khê, nói với cô: “Mặc dù ở đây cô có vài mảnh đất thuộc các nhóm sản xuất khác nhau, nhưng quy định phá dỡ là mỗi hộ chỉ được có một nhà tái định cư. Trừ nhà tái định cư, chúng tôi đã tính toán hết tiền đền bù phá dỡ và di dời cho cô rồi, cô tự xem xem có vấn đề gì không, nếu như không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ ký thỏa thuận và thực hiện các thủ tục theo quy định, nhiều nhất là một tháng rưỡi, khoản thanh toán phá dỡ sẽ được chuyển trực tiếp vào tài khoản của cô.”

Nguyễn Khê xem xét chính sách bồi thường liên quan trước tiên, sau đó xem xét các thỏa thuận của mình.

Nguyễn Trường Sinh và Lăng Hào đứng bên cạnh cô cũng cùng nhau xem, nhìn thấy khoản bồi thường trên tờ thỏa thuận, đôi mắt của Nguyễn Trường Sinh đột nhiên dần mở to, sau cùng thì trợn tròn mắt lên.

Như có hơi không dám tin, anh ấy còn dụi dụi mắt một hồi.

Sau đó anh ấy không thể kìm chế được, chỉ tay vào khoản bồi thường đã thỏa thuận, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Khê: “Là… Là thật à?”

Nguyễn Khê mỉm cười, trông có vẻ rất bình tĩnh: “Chính phủ còn có thể gạt người à?”

Nguyễn Trường Sinh vẫn không thể tin được, hai tròng mắt như sắp rớt ra ngoài - Đây không phải có nghĩa là tiền từ trên trời rơi xuống sao!

Đến bánh cũng không thể từ trên trời rơi xuống, giờ đột nhiên giờ lại rơi xuống tiền như này, lại còn là rất nhiều rất nhiều tiền nữa!

DTV

Anh ấy vốn tưởng rằng chỉ là bồi thường nguyên giá một căn nhà, nhưng ai mà biết sẽ được nhận bồi thường nhiều như vậy!

Đây là chuyện gì chứ? Không phải là một đêm giàu to sao!

Trời đất ơi! Anh ấy cảm thấy tim gan mình như đã bật ra khỏi lồng n.g.ự.c rồi!

Thế nên, người trong thôn trong khoảng thời gian này không phải đều là được trở mình sao?

Không phải làm gì mà cả đời cũng không lo ăn uống!

Nguyễn Khê xem xong bản thỏa thuận và chính sách bồi thường thì đưa cho Lăng Hào, nói với anh: “Tôi tự mình xem dường như thấy không thấy có vấn đề gì, nhưng tôi tính toán không giỏi lắm, cậu giúp tôi xem xem có phải đã đúng hết rồi không.”

Thật ra Lăng Hào cũng rất kinh ngạc, dù sao thì anh cũng chưa từng trải qua chuyện giàu phất lên nhờ tiền đền bù như vậy. Ngày đó Nguyễn Khê nói với anh là về khiêng tiền anh còn tưởng là cô nói đùa, nhưng không ngờ lại là thật.

Đây chẳng khác nào là bắt được vàng, muốn khiêng về cũng khiêng không nổi!

Nhưng anh không biểu lộ ra bên ngoài giống Nguyễn Trường Sinh, sắc mặt vẫn tỏ ra rất bình thường. Anh đưa tay ra nhận lấy tờ thỏa thuận và chính sách bồi thường từ tay Nguyễn Khê, giúp cô đọc kỹ một lượt.

Xem xong thì gật đầu nói với Nguyễn Khê: “Không có vấn đề gì.”

Lăng Hào nói không có vấn đề gì thì chắc chắn là không có vấn đề gì rồi, Nguyễn Khê mang bản thỏa thuận đi đến bàn bí thư Lý rồi ngồi xuống. Cô đưa tay lấy một cây bút từ trong túi xách ra, tìm chỗ ký vào bản thỏa thuận.

Nhưng cô vừa tháo nắp bút ra, còn chưa kịp đặt bút xuống ký lên giấy thì một người đột ngột xông từ bên ngoài vào trong văn phòng. Người đó đi đến giật cây bút trên tay Nguyễn Khê, thở hổn hển nói: “Cô không thể ký vào bản thỏa thuận này.”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy một đống người đang đi phía sau người vừa giật lấy cây bút.

Không cần nhìn cũng biết, đây đều là những người lúc đó đã rất vui mừng khi nhận được tiền bán nhà.

Nhìn thấy người đến không có ý tốt gì, Lăng Hào và Nguyễn Trường Sinh vội đứng chắn trước mặt Nguyễn Khê.

Nguyễn Trường Sinh tức giận nói: “Sao lại không được ký?”

Người phụ nữ trung niên đứng phía sau nói: “Ngôi nhà này là của tổ tiên gia đình chúng tôi để lại, cô ta dựa vào đâu mà ký?”

Có Nguyễn Trường Sinh và Lăng Hào chắn ở phía trước, Nguyễn Khê cũng không nói nhảm nhiều với những người này, cô trực tiếp vươn tay cầm lấy cây bút ban nãy ở trên bàn của bí thư Lý, ký vào hai bản thỏa thuận và lăn dấu vân tay lên, đưa cho bí thư Lý một tờ, còn mình giữ một tờ cất vào trong túi.

Nhìn thấy Nguyễn Khê nhanh chóng ký vào ấn dấu vân tay của mình xong, những người đó như phát điên lên muốn giành lấy bản thỏa thuận.

Lúc này chủ nhiệm Lưu cũng đứng dậy, cùng với Nguyễn Trường sinh và Lăng Hào chặn những người kia lại, mở miệng nói: “Đang náo loạn cái gì hả? Sao lúc bán nhà không thấy mấy người đến náo loạn? Nếu như nhà đã bán xong, thì giờ đã là của người ta rồi.”

Một người phụ nữ hét lên: “Nhà của chúng tôi không bán nữa!”

Bình Luận (0)
Comment