Bí thư Lý cất bản thoả thuận vào trong ngăn kéo, cũng đứng dậy cay mày nói: “Lúc đầu bán nhà thì người này còn mừng rỡ hơn người kia, giống như chộp được món hời vậy. Giờ đã có quy hoạch dỡ bỏ, lại nói không bán nữa, làm gì có chuyện dễ như vậy?
Người đàn ông dẫn đầu nói: “Bí thư Lý, chủ nhiệm Lưu, mấy người sao lại đi giúp người ngoài? Ngôi nhà này thuộc sở hữu của ai trong lòng mấy người còn không rõ sao? Đó là nơi tổ tiên của chúng tôi sống bao đời nay, đó là nhà của chúng tôi!”
Bí thư Lý đáp lại: “Cái gì mà người trong người ngoài, tôi chẳng giúp ai cả, thuộc về ai thì rồi sẽ thuộc về người ấy. Mấy người lúc đầu nhận được tiền thì bán nhà cho người ta ở, giờ người ta mua nhà đã được bảy, tám năm rồi, sao còn có thể nói là nhà thuộc về mấy người?”
Nguyễn Khê nhớ ra người đàn ông dẫn đầu kia là người đàn ông lúc đó đã bán nhà cho cô, có lẽ cũng là ông ta lôi kéo những gia đình này đến. Nghe được tin tức bị phá dỡ, giờ bọn họ đột nhiên lại thấy hối hận.
Cô không muốn tranh cãi với bọn họ, đối mặt với nhiều tiền như vậy mấy người khẳng định là không chịu nói đạo lý. Cô cũng không định để cho Nguyễn Trường Sinh và Lăng Hào đánh nhau với họ, cô đưa hai người họ đi cùng cũng chỉ là để nếu gặp tình huống thế này thì còn có thể chống đỡ một chút.
Náo loạn cũng không đem lại kết quả gì, chỉ tổ lãng phí thời gian, vì thế Nguyễn Khê dứt khoát đưa tay nhấc điện thoại trên bàn của bí thư Lý không nói lời nào mà gọi cảnh sát đến. Cô cũng không có hơi sức đâu mà cãi cọ đánh nhau với bọn họ, tốt nhất là cho cảnh sát giải quyết.
Người đàn ông dẫn đầu nhìn thấy Nguyễn Khê gọi điện báo cảnh sát, con mắt trợn trừng, giọng cộc cằn nói: “Chúng tôi còn chưa nói gì, cô lại nóng lòng gọi cảnh sát đến! Sao hả, muốn cảnh sát đến để bắt ai à!”
Nói xong định xông tới trước mặt Nguyễn Khê, kết quả lại bị Nguyễn Trường Sinh đẩy ra, còn ăn thêm một cái tát vào đầu, khiến ông ta nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng. Khi ý thức được định quay lại trả đũa thì đột nhiên bị bí thư Lý ngăn lại.
Văn phòng làm việc tràn ngập mùi thuốc súng, như thể một giây sau chiến tranh sắp nổ ra.
Sắc mặt của bí thư Lý và chủ nhiệm Lưu điều không tốt, bí thư Lý nghiêm mặt nói: “Có phải đều không muốn sống nữa rồi không? Tôi xem xem ai dám ra tay! Nếu như đã báo cảnh sát vậy thì chờ cảnh sát để xử lý đi!”
Sắc mặt chủ nhiệm Lưu cũng tối sầm lại: “Náo loạn cái gì hả? Náo loạn rồi sẽ có kết quả à?”
Cơn giận như lửa đốt ban nãy đã được bí thư Lý và chủ nhiệm Lưu nhanh chóng khống chế, tiếp đó hai bên lạnh lùng đối mặt, không ai có hành động hấp tấp. Cứ như vậy đợi khoảng nửa giờ thì cảnh sát đến.
Cảnh sát bước vào phòng. Người cảnh sát đứng đầu nhìn xung quanh rồi hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Nguyễn Khê và người đàn ông dẫn đầu gây rắc rối còn chưa kịp lên tiếng chủ nhiệm Lưu đã nói: “Đồng chí cảnh sát, chuyện là như thế này, vài nhà trong thôn chúng tôi vào 7, 8 năm trước đã bán nhà của mình cho gia đình Nguyễn Khê ở. Bây giờ không phải là lúc phá dỡ nhà sao, bọn họ lại đến nói rằng ngôi nhà này thuộc sở hữu của bọn họ, Nguyễn Khê không thể nhận khoản tiền bồi thường phá dỡ này.”
Cảnh sát nghe xong quay lại nhìn người vừa mới gây chuyện hỏi: “Sao cơ? Lúc đó là có ai ép mấy người bán à?”
Mấy kẻ gây rối bị câu hỏi này làm cho sững sờ, không nói được lời nào.
Nguyễn Khê lúc này mới mở miệng nói: “Không những không có ai ép họ bán mà lúc đó họ rất vui và cảm thấy mình đã phát tài kiếm được hời rồi. Mấy căn nhà này đều là tôi mua bằng tiền tươi tóc thật, thủ tục đầy đủ, đây vốn là nhà của tôi.”
Nghe thấy lời này người đàn ông dẫn đầu gây rối nói: “Cô nói là của cô thì là của cô à? Chúng tôi nói đó là của chúng tôi đó.”
Nguyễn Khê không thèm đoái hoài gì đến ông ta, trực tiếp lấy trong túi ra hợp đồng mua bán nhà, cũng như giấy chứng nhận quyền sử dụng nhà ở của từng ngôi nhà.
Cô mở một hợp đồng và giấy chứng nhận nhà ở tương ứng trong tay, đưa cho cảnh sát, sau đó đưa cho kẻ gây rối và nói: “Mấy người xem rõ ràng cho tôi, hợp đồng có chữ ký và dấu đỏ của mấy người, nhà là của tôi, quyền sử dụng nhà cũng là của tôi, thủ tục và giấy tờ đều đầy đủ cả, hợp lý hợp pháp.”
DTV
Người đàn ông dẫn đầu gây rối đưa tay ra định lấy bản hợp đồng, Nguyễn Khê đã lấy lại hợp đồng và giấy chứng nhận nhà trọ rồi lùi lại, kiên quyết cất bản hợp đồng và giấy chứng nhận nhà vào trong túi của mình.
Cảnh sát phản ứng nhanh chóng, trực tiếp rút dùi cui chỉ vào tên cầm đầu gây rối, lạnh lùng nói: “Đừng có làm loạn.”
Cần nói đạo lý thì nói đạo lý, cần nói chuyện thì nói chuyện, nhưng tốt hơn hết là đừng có náo loạn trước mặt cảnh sát.