Nguyễn Dược Tiến hơi ưỡn ngực, hắng giọng và điệu bộ kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là học nghề thợ may của ông thợ may. Bây giờ tao cũng là học trò của ông ấy hơn nữa cũng đã học mấy ngày rồi, ông ấy nói tao học tốt hơn mày.”
Nói xong anh trực tiếp cạ vào vai Nguyễn Khê rồi đi về phía trước như thể con đường này là nhà của anh.
Nguyễn Khê quay đầu nhìn anh ấy đi thật xa, mím môi nheo mắt, không nói được gì.
Cô đi ra ngoài mới mấy ngày, Tôn Tiểu Tuệ lại toan tính gì nữa?
Lần này lại làm ra cái quỷ gì đây?
Để Nguyễn Dược Tiến làm thợ may?
Cướp chén cơm của cô?
Nguyễn Khê không đứng tại chỗ lâu, xách hồ lô rượu tiếp tục đi về phía nhà ông thợ may.
Dù cho Nguyễn Dược Tiến có mục đích gì đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng đến cô, chỉ cần anh ta không giở trò thì không đếm xỉa đến anh ta là được.
Đi đến trước cổng nhà ông thợ may, Nguyễn Khê giơ tay lên gõ cánh cửa hai lần, hô lớn: “Thầy ơi, con về rồi đây!”
Vừa dứt lời, ông thợ may đã xuất hiện ở ngoài cửa phòng chính “vèo” một cái, trên chân chỉ đi một chiếc giày.
Thấy ông ấy như vậy, Nguyễn Khê không nhịn được mà bật cười, xách hồ lô đi đến trước mặt ông ấy: “Nhớ con rồi hả?”
Ông thợ may hắng giọng, đợi cô đi đến trước mặt, nhận lấy hồ lô rồi nói: “Thầy nhớ rượu thôi!”
Ông ấy cầm hồ lô rượu đi vào trong phòng, gọi Nguyễn Khê: “Mang cái bát nhỏ đến cho thầy.”
DTV
Nguyễn Khê xoay người đi hướng nhà bếp: “Vậy thầy đợi một lát.”
Cô vào nhà bếp bỏ cặp sách xuống, không lập tức cầm lấy cái bát luôn mà trước tiên cầm cái đĩa ở trong tủ bát ra rồi bốc hai nắm đậu phộng. Sau đó đến sau bếp lò quẹt diêm nhóm lửa, sau khi nhóm xong thì bỏ vài miếng lõi ngô vào dưới đáy bếp lò từ từ đốt, còn mình thì rang đậu phộng trên bếp.
Đậu phộng được rang đến khi giòn và thơm phức thì đổ ra đĩa.
Nguyễn Khê bưng đậu phộng đã được rang lên, lại thuận tay cầm đôi đũa và một cái bát nhỏ, đi đến phòng chính.
Ông thợ may ngồi bên cạnh chiếc bàn trong phòng chính, nhìn rượu chờ cô nửa ngày trời nhưng không sốt ruột thúc giục cô. Thấy cô bưng một khay đậu phộng rang chín vào, mùi thơm xộc vào mũi, trên mặt ông ấy nở nụ cười, nói: “Vẫn là học trò này vừa lòng.”
Thật ra phòng chính không chỉ có một mình ông thợ may, Nguyễn Dược Tiến vẫn đang lúi húi trước máy may. Hôm nay ông thợ may dạy anh ta cách xỏ chỉ và kéo nút chỉ, anh ta làm cả buổi mà vẫn chưa kéo nút chỉ ra được một lần.
Lúc Nguyễn Khê đi vào sân đã nhìn thấy anh ta, chẳng qua là không muốn để ý đến anh ta thôi, cho nên trực tiếp coi anh ta là không khí, làm như không thấy. Bây giờ bưng đậu phộng vào phòng, cô vẫn giả bộ không nhìn thấy Nguyễn Dược Tiến.
Nguyễn Dược Tiến cũng làm như không nhìn thấy cô, nghiêm túc kéo nút chỉ, trong lòng giễu cợt chỉ có nịnh hót là giỏi.
Bàn về khả năng nịnh nọt tâng bốc người khác, quả thật anh ta không bằng cô.
Bày đậu phộng, đũa và chiếc bát nhỏ trước mặt ông thợ may xong, Nguyễn Khê cũng ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn. Cô rót non nửa bát rượu cho ông thợ may rồi vò một viên đậu phộng bỏ vào trong miệng, cố ý nói: “Ôi, thơm quá.”
Mùi đậu phộng rang có thể thơm nức cả căn phòng, Nguyễn Dược Tiến ngồi ở trước máy may nuốt vài ngụm nước miếng, nín thở.
Nguyễn Khê ngồi cạnh ông thợ may uống rượu ở bên chiếc bàn, chốc chốc cô lại vò một viên đậu phộng bỏ vào trong miệng nhai. Uống chút rượu cũng nên nói đôi câu, cô bèn hỏi ông thợ may: “Thầy ơi, sao con ra ngoài mua rượu cho thầy mà thầy lại kiếm một sư đệ về cho con thế?”
Ông thợ may uống một ngụm rượu xong, tâm trạng cực kỳ vui sướng, đáp lời: “Cậu ta nói cậu ta là anh họ của con, thích hợp làm thợ may hơn con, có thể kế thừa tay nghề của thầy. Đã nói đến đây rồi, thầy có thể không nhận được sao?”
Nguyễn Khê cụp mắt xuống vò vỏ đậu phộng trong lòng bàn tay, cảm thấy buồn cười, ý cười xuất hiện nơi khóe miệng: “Thời buổi này, gặp được một nhân tài không dễ dàng, thầy hãy dạy cho tốt vào nhé. Anh họ của con cực kỳ thông minh, nhất định có thể kế thừa được tay nghề của thầy đấy.”
Ông thợ may không nói đến Nguyễn Dược Tiến nữa, hỏi: “Con có muốn uống một chút với thầy không?”
Nguyễn Khê vội xua tay: “Con không muốn đâu, cay lắm.”
Thật ra đối với cô mà nói chút rượu trắng này không có vấn đề gì lớn cả, nhưng suy cho cùng độ tuổi của cơ thể như vậy, không thích hợp để uống.
Nguyễn Khê và ông thợ may ngồi cạnh chiếc bàn uống rượu ăn đậu phộng và khoác lác, Nguyễn Dược Tiến không chen lời vào được, đành ngửi mùi đậu phộng rồi yên lặng nuốt nước miếng suốt, đồng thời ghé vào trước máy may nín thở kéo nút chỉ.
Ông thợ may cũng mặc kệ anh ta luyện tập như thế nào, dù sao học được thì học không học được thì đi, ông ấy không để tâm.