[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 85

Nguyễn Dược Tiến hừ một tiếng khinh thường: “Cô ta? Cô ta ngay cả máy móc cũng không sờ vào, ông thợ may mang ra cho cô ta một xấp giấy và một cái bút chì, bảo cô ta nằm bò ra đó vẽ tranh. Cô ta vẽ cái gì không biết, giống như chó gặm vậy.”

Vẻ mặt Tôn Tiểu Tuệ khá là mừng rỡ: “Thế ông thợ may không dạy nghề cho nó à?”

Nguyễn Dược Tiến nói: “Dù sao thì hôm nay cũng không có dạy.”

Tôn Tiểu Tuệ lại hỏi: “Thế sao ông thợ may lại đối xử tốt với nó như vậy chứ?”

Nguyễn Dược Tiến: “Cô ta biết nịnh hót biết tâng bốc người khác chứ sao, con không học được chiêu này của cô ta. Mọi người biết mấy hôm nay cô ta đi công xã làm gì không? Trèo đèo lội suối cũng chỉ để mua nửa cân cho ông thợ may. Quay về đưa rượu cho ông thợ may, ông thợ may bảo cô ta đến nhà bếp cầm cái bát, cô ta thì hay rồi, đến nhà bếp trực tiếp rang một đĩa đậu phộng.”

Tôn Tiểu Tuệ tặc lưỡi một tràng: “Đúng là biết nịnh bợ thật đấy.”

Nguyễn Dược Tiến nhìn Tôn Tiểu Tuệ: “Cô ta lại biết nấu cơm, chẳng phải trước kia buổi trưa cô ta đều không về ăn sao, đoán chừng là ở lại chỗ này nấu cơm cho ông thợ may đấy. Tại sao ông thợ may thích cô ta, cô ta nịnh bợ giỏi, hầu hạ đến nơi đến chốn chứ sao nữa.”

Nghe xong, Tôn Tiểu Tuệ nhìn về phía Nguyễn Trường Quý: “Tôi đã nói gì nào, ông thợ may đối xử tốt với nó như vậy, chắc chắn không thể là bởi vì nó học nghề giỏi được. Bây giờ đã biết chưa, nó có chiêu trò nịnh hót người khác đấy.”

Nguyễn Trường Quý không nói gì về Nguyễn Khê cả, chỉ bảo Nguyễn Dược Tiến: “Thế con cứ học theo đi.”

Nguyễn Dược Tiến nói: “Con học giỏi mà.”

Nguyễn Khê không quan tâm Nguyễn Dược Tiến học thế nào, cô vẫn cứ như trước đây, nên làm gì thì làm đó.

Nhưng buổi sáng lúc cô đến nhà ông thợ may chuẩn bị quét dọn vệ sinh thì lại bị ông ấy ngăn lại.

Ông thợ may gọi cô đến bên cạnh, nói với cô: “Nên làm cái gì thì làm cái đó đi, những việc này đều có người làm rồi.”

Tiếp đó, ông ấy vừa dứt lời thì Nguyễn Dược Tiến đã xuất hiện ngoài sân.

Sau khi Nguyễn Dược Tiến bước qua ngưỡng cửa để đi vào, ông thợ may hắng giọng với anh ta, anh ta lập tức tự giác quét dọn vệ sinh. Chẳng qua là làm được một lúc, đột nhiên anh ta lại nghĩ ra, vội chạy tới hỏi ông thợ may: “Tại sao không gọi cô ta cùng làm với cháu?”

Ông thợ may nhìn Nguyễn Dược Tiến: “Buổi trưa con bé nấu cơm cho tôi.”

Nguyễn Dược Tiến không phản đối, hậm hực xoay người lại làm việc tiếp.

Làm xong việc thấy ông thợ may vẫn không dạy nghề cho Nguyễn Khê mà bắt cô ngồi đó vẽ tranh, trong lòng anh ta cũng thoải mái hơn một chút. Trước mắt, anh ta không yêu cầu cái khác, chỉ cần có thể học nghề giỏi hơn Nguyễn Khê là được, có vậy thì anh ta mới có thể chịu đựng được.

Theo như anh ta quan sát, Nguyễn Khê đã học được mười ngày ở chỗ ông thợ may rồi. Có lẽ giống với những gì mẹ nói, đó chính là một chân chạy vặt ở đây, không biết làm một chuyện nghiêm túc nào cả, cuối cùng đoán chừng cũng không học được tay nghề đâu.

Cho nên anh ta chỉ cần nhẫn nhịn, để ông thợ may nhìn ra được năng lực của anh ta, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày danh hiệu học trò của ông thợ may chỉ được trao cho một mình anh ta thôi. Chờ đến khi ông thợ may qua đời, trên ngọn núi này cũng chỉ có một thợ may là anh ta.

Đến lúc đó lại xem xem ai mới là người ghen tỵ đây.

Nguyễn Dược Tiến nhìn chòng chọc vào Nguyễn Khê, Nguyễn Khê thì tiếp tục coi anh ta như không khí.

Nguyễn Khê nghiêm túc vẽ tranh của mình, lúc sắp đến buổi trưa thì đứng dậy đi vo gạo nấu cơm, lại đi vào vườn hái rau về xào. Hôm nay cô xào ớt xanh với trứng, còn có cà chua xào trứng nữa.

Lúc cô xào thức ăn xong, Nguyễn Dược Tiến vẫn chưa đi.

Nguyễn Dược Tiến đang định đứng dậy đi về nhà, nhưng thấy Nguyễn Khê bưng hai đĩa rau vào trong phòng rồi đặt lên bàn, một đĩa xanh vàng xen lẫn trông rất mát mẻ, một đĩa thì đỏ vàng giao nhau trông rất tươi sáng, anh ta bỗng chốc cảm thấy trên ghế như bị bôi một lớp keo dính vậy, anh ta không đứng lên nổi!

Phải biết, lúc trước nửa rổ trứng gà mẹ anh ta vay đều bị tặng cho ông thợ may rồi. Hiện giờ gà mái nhà anh ta cứ đẻ được tí trứng là lại phải gom vào mang đi trả người ta, trên bàn cơm ngay cả mùi trứng gà cũng không ngửi thấy.

Thế mà Nguyễn Khê lại xào một lần hai đĩa lận!

Nguyễn Khê đi nhà bếp xới cơm, ông thợ may lấy hồ lô rượu trong tủ ra đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Thấy Nguyễn Dược Tiến ngồi bất động trước máy may, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, ông ấy lên tiếng: “Tôi không giữ cậu ở lại ăn cơm đâu đấy.”

DTV

Nghe vậy, Nguyễn Dược Tiến hoàn hồn, vô thức nuốt ngụm nước miếng.
Bình Luận (0)
Comment