[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 84

Nguyễn Khê cười vỗ vai cô ấy: “Chị cũng không xem mà, sau này có cơ hội thì xem lại là được.”

Nguyễn Khiết nhìn cô, nói: “Lấy đâu ra cơ hội nữa chứ, đi công xã một chuyến không dễ dàng chút nào, hơn nữa có đi cũng không nhất định có thể gặp được lúc chiếu phim. Em sợ đời này không còn cơ hội xem phim nữa, lần này không đi đúng là hối hận quá mà.”

Lúc đang nói thì cũng đã đi tới chỗ ngã ba, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết tạm biệt Lăng Hào xong rồi chia đường, hai chị em đi về phía nhà mình.

Lúc đi lên sườn dốc, Nguyễn Khiết bỗng hỏi Nguyễn Khê: “Chị ơi, chị nói xem dượng ba đánh cô ba thật sao? Trông dượng ấy rất thành thật mà, không giống cái loại biết đánh người khác gì cả. Hơn nữa tính cô ba hiền lành, sao dượng ấy lại đánh cô ba chứ?”

Nguyễn Khê bước lên sườn dốc: “Nhìn người không thể nhìn mặt ngoài được, vẻ bề ngoài của một người rất dễ đánh lừa đấy. Nếu cô ba không hiền lành thì có khi dượng ấy không dám ức h.i.ế.p cô ba đâu. Cũng bởi vì hiền cho nên mới dám ức h.i.ế.p đấy.”

Nguyễn Khiết khẽ hít vào một hơi: “Thì ra lấy chồng trên thị trấn cũng không sống tốt được.”

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn cô ấy: “Cho nên chúng ta không thể đặt cược cả đời mình vào việc lấy chồng được, lập gia đình giống như đánh bạc vậy, số đỏ lấy chồng tốt thì sẽ tốt, nếu lấy phải người không tốt, mà mình lại không có năng lực rời khỏi đàn ông để nuôi sống bản thân, vậy thì cả đời cũng coi như là tàn rồi. Cho nên chúng ta phải cược cuộc đời mình lên bản thân mình.”

Nguyễn Khiết nghe cái hiểu cái không, trên cơ bản vẫn cảm thấy câu nói này hư ảo quá. Bởi vì trong tư duy và hiểu biết vốn có của cô ấy thì phụ nữ không có lối ra khác, hoặc là nói người trên núi đều không có lối thoát.

Phần lớn mọi người đều ở trong ngọn núi này suốt đời, đào mỏ khai thác đồng, cày ruộng trồng trọt, sống bằng cách tính lúc mặt trời mọc và lặn.

Cô ấy nhìn Nguyễn Khê một lát rồi nói: “Chị ơi, em cảm thấy hình như dạo này chị đã thay đổi rất nhiều, lúc nào cũng nói những lời mà em chưa từng nghe đến bao giờ. Là vì chơi với Lăng Hào nên tư tưởng của chị cũng thay đổi rồi ạ?”

Nguyễn Khê nở nụ cười, lấy Lăng Hào ra làm bia đỡ đạn: “Chắc là thế đấy.”

Nguyễn Khiết suy nghĩ một lát, lại nói tiếp: “Dù sao thì em cũng nghe lời chị, chị bảo em học tập thì em sẽ học tập. Nếu chị bảo lấy chồng không tốt thì em sẽ không lấy chồng nữa, sống trong nhà cùng bà nội, làm một bà cô lỡ thì.”

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn cô ấy: “Chị không nói là lấy chồng không tốt mà là trước khi lập gia đình phải cảnh giác cao độ, đừng nên bốc đồng.”

Nguyễn Khiết cố gắng vận động bộ não của mình, một lát sau nói: “Thôi kệ, chúng ta về nhà cho gà cho heo ăn trước đã.”

Đường phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng, chuyện phải làm từng cái, bản thân Nguyễn Khê bây giờ cũng không sốt ruột những chuyện này, cho nên không nhiều lời với Nguyễn Khiết nữa, về nhà cho gà cho heo ăn với cô ấy.

DTV

Lúc về đến nhà, Lưu Hạnh Hoa đang băm đồ ăn cho heo, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bước tới hỗ trợ. Ba người cùng chung tay, những việc này làm loáng cái là xong. Lúc cho gà ăn, Nguyễn Khiết còn nhặt ra mấy quả trứng từ trong chuồng gà.

Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thoải mái như vậy, Tôn Tiểu Tuệ thì lại không nhẹ nhàng nổi.

Bà ta ngồi phía ngoài nhà bếp đối diện băm đồ ăn cho heo, vừa băm vừa thỉnh thoảng liếc nhìn sang phía đối diện, trong miệng lầu bầu mắng Nguyễn Khiết không ra cái gì hết. Đồng thời, bà ta suy tính trong lòng xem làm sao mới có thể đòi con gái về.

Đến khi bà ta lẩm bẩm cho gà cho lợn ăn xong, Nguyễn Dược Tiến đi học nghề cũng về đến nhà.

Hai hôm nay lúc Nguyễn Dược Tiến về trông sắc mặt cũng tốt hơn, bởi vì hôm qua anh ta biết đạp máy may, hôm nay đến khi mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng anh ta cũng kéo được cái nút chỉ c.h.ế.t tiệt đó ra rồi.

Tôn Tiểu Tuệ thấy nét mặt của anh ta hớn hở, tâm trạng khó chịu vì Nguyễn Khiết tự nhiên cũng tốt lên theo. Vì vậy bà đã đã nói mà, phải nuôi con trai, nuôi con gái đơn thuần chỉ là vụ mua bán mất tiền mà không được cái gì tốt hết.

Sự chú ý đặt lên người Nguyễn Dược Tiến, bà ta không quan tâm Nguyễn Khiết thế nào nữa, lúc ăn tối người một nhà ngồi trên bàn, bà ta vẫn theo thường lệ mà hỏi Nguyễn Dược Tiến câu hỏi kia: “Việc học hôm nay thế nào rồi?”

Nguyễn Dược Tiến nói với vẻ rất thoải mái: “Học được hết những gì ông thợ may dạy rồi, không có gì khó cả.”

Nghe xong những lời này, Tôn Tiểu Tuệ rất vui mừng, gắp thức ăn vào trong bát cho Nguyễn Dược Tiến, cười nói: “Mẹ biết là con trai mẹ tài giỏi mà.”

Nói xong, ba ta lại hỏi với vẻ tò mò: “Ờm, Tiểu Khê học thế nào? Chẳng phải hôm nay nó cũng tới nửa ngày sao, ông thợ may dạy nó những gì thế? Nó có học tốt không?”
Bình Luận (0)
Comment