[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 83

Hôm nay gặp ở chỗ cũ, Lăng Hào kiểm tra tình hình nắm giữ những kiến thức đã học của Nguyễn Khiết trước. Phát hiện cô ấy nắm rất vững, cậu bèn dựa theo nội dung dạy trong sách giáo khoa để dạy tiếp bài mới.

Về phần Nguyễn Khê, bởi vì trên đường đến công xã và trở về bọn họ đã nói chuyện rất nhiều, cũng nói đến nội dung học tập, cậu biết Nguyễn Khê đã nắm rất vững rồi, cho nên không cố ý hỏi lại cô nữa.

Ba người ghé vào bên cạnh tảng đá học tập, Lăng Hào dạy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xong, trong lúc để hai cô tự ôn tập lại thì cậu cũng ở bên cạnh mở sách của mình ra. Đôi khi cần phải vẽ hình hoặc tính toán, cậu cũng cầm cục vôi vẽ lên tảng đá.

Nguyễn Khê ngủ một ngày rưỡi, mới tỉnh táo được vài tiếng, nhưng sau khi đọc sách giáo khoa và chép bài khoá một lúc, mí mắt cô lại bắt đầu không khống chế nổi mà díp lại. Thực sự không muốn kìm nén nữa, cô dứt khoát nằm bò lên tảng đá ngủ luôn.

Lăng Hào quay đầu đã thấy cô ngủ rồi, khuôn mặt áp lên trên tảng đá. Thế là cậu gấp cuốn sách trong tay mình lại, khẽ khàng đi đến bên cạnh cô, cẩn thận lót cuốn sách dưới khuôn mặt cô.

Nguyễn Khiết nhìn hành động này của cậu, cười nói: “Anh chu đáo thật đấy.”

Cô ấy biết lũ con trai trong thôn đều như những con nghé điên vậy, không bắt nạt con gái đã là tốt lắm rồi.

DTV

Lăng Hào lót sách dưới mặt Nguyễn Khê xong, ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh, không nói chuyện, chỉ cười cười với Nguyễn Khiết.

Nguyễn Khiết vừa chép bài khoá, vừa nói chuyện với cậu: “Trẻ con ở thành phố lớn các anh đều giống như anh à?”

Lăng Hào nói: “Tính cách của mỗi người đều không giống nhau.”

Nguyễn Khiết: “Vậy cũng có người thích đánh nhau giống chú năm của em à?”

“Ừ, cũng có đấy.”

Thật ra Nguyễn Khiết muốn nói thêm vài câu với Lăng Hào, muốn hỏi cậu thành phố lớn trông như thế nào, cuộc sống của bọn họ ra sao. Cô ấy lớn lên trong núi, chưa đi thành phố lớn bao giờ, cuộc đời này cũng không nhất định có thể đi, cho nên rất tò mò.

Tuy nhiên, cô ấy cũng có thể nhìn ra được Lăng Hào không thích nói chuyện với cô ấy, hoặc là nói tính cách của cậu không thích nói chuyện. Những câu nói chuyện với cô ấy đều là câu đơn, không thừa từ nào, cũng không kéo dài câu chuyện.

Chỉ có cô ấy hỏi cậu đáp như vậy cũng chẳng có gì thú vị, Nguyễn Khiết mím môi, không nói tiếp nữa, nghiêm túc chép từ.

Nguyễn Khê nằm úp lên tảng đá ngủ ngon lành, một chiếc lá cây rơi xuống, rơi ngay bên cạnh khuôn mặt cô.

Cô bỗng như bị ai đó đẩy trong mơ vậy, bất chợt bừng tỉnh ngồi thẳng lên.

Nguyễn Khiết và Lăng Hào đều bị cô dọa sợ hết hồn, đồng thanh hỏi: “Làm sao thế?”

Nguyễn Khê giơ tay lên đỡ trán, nét mặt ngơ ngác, nói với giọng mũi hơi nặng: “Mơ thấy bị rơi xuống một cái hố lớn.”

Nguyễn Khiết cười: “Em cũng thường xuyên nằm mơ thấy rơi xuống hố, tiếp đó bừng tỉnh luôn.”

Nguyễn Khê bỏ tay ra khỏi trán, ngồi bên cạnh tảng đá với vẻ mặt đờ đẫn sau khi ngủ dậy, kế đó nhìn về phía tây, lại nói với một ít giọng mũi: “Chị lại ngủ đến ngơ luôn rồi, chắc có thể về nhà được rồi đấy nhỉ?”

Nguyễn Khiết quay đầu lại nhìn mặt trời, gấp cuốn sách trong tay lại: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Nói đến đi, Nguyễn Khê lập tức đứng lên, bởi vì thời gian ngồi quá lâu nên đứng lên ngay lập tức khó tránh khỏi đầu váng mắt hoa. Cô vô thức nhắm mắt lại, giơ tay lên đỡ trán, một lúc lâu sau mới thích ứng được.

Nguyễn Khiết và Lăng Hào ở bên cạnh thu dọn sách, lại lùa heo, sau đó ba người cùng nhau đi về phía thôn.

Có Nguyễn Khê ở đây, lời nói của Lăng Hào sẽ tương đối nhiều hơn một chút.

Ba người vừa lùa heo vừa nói chuyện phiếm, tự nhiên cũng nói đến chuyện đã chơi gì vui ở công xã.

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Khiết mà nói: “Bọn chị ăn mì cay Thành đô, đúng rồi, còn xem phim nữa!”

Nghe thấy xem phim, Nguyễn Khiết lập tức hối hận: “Thật á?”

Lăng Hào gật đầu với cô ấy: “Thật, ở trên sân tập của trường Trung học Thiên Phượng chiếu “Anh hùng nhi nữ”.”

Nguyễn Khiết lập tức muốn khóc: “Em đã lớn như vậy rồi mà còn chưa được xem phim bao giờ, nếu biết trước có phim để xem thì em có mệt c.h.ế.t cũng muốn đi. Chị ơi, bộ phim mà hai người xem nói về cái gì thế, chị kể cho em nghe với.”

Nguyễn Khê mím môi, nhún vai: “Chị ngủ mất tiêu, chị cũng không xem được gì cả.”

Nguyễn Khiết chớp mắt: “Chị ngủ mất á?”

Nguyễn Khê giả vờ tiếc nuối: “Chị buồn ngủ quá mà.”

Vừa nói, cô vừa quay đầu nhìn về phía Lăng Hào: “Thầy Lăng có xem đấy, bảo thầy Lăng kể cho.”

Nguyễn Khiết quay đầu nhìn về phía Lăng Hào, Lăng Hào tức thì liếc mắt nhìn Nguyễn Khê. Chỉ cần là Nguyễn Khê mở miệng thì cơ bản là cậu luôn làm theo, thế là cậu bèn kể lại nội dung phim từ đầu tới cuối cho Nguyễn Khiết.

Nghe xong, trong lòng Nguyễn Khiết lại càng cồn cào hơn: “Trời ơi, em hối hận c.h.ế.t mất, đêm nay em không ngủ được cho mà coi.”
Bình Luận (0)
Comment