Anh ấy đi trên đường, thấy ống khói của mọi gia đình đều bốc khói nghi ngút, hít vào còn có thể ngửi thấy mùi thơm của rau xào.
Từ nhỏ Nguyễn Trường Sinh đã là một đứa thích quậy phá, ngoài đánh những tên oắt con muốn chơi trội khắp cả núi Phượng Minh ra thì còn thu nhận đàn em cho mình, đôi khi cũng sẽ đến công xã cùng với đám bạn này, một khi đi là sẽ không về nhà mấy ngày liền, cho nên khá là quen với nơi này.
Tuy mỗi lần tới anh ấy đều không dẫn lũ bạn đến nhà Nguyễn Thúy Chi làm phiền cô ấy, nhưng anh ấy biết nhà Nguyễn Thúy Chi ở đâu, không cần phải hỏi thăm trên đường đi như Nguyễn Khê. Vì vậy lúc đến công xã anh ấy không đi đâu hết mà đi một mạch đến nhà Nguyễn Thúy Chi.
Vốn dĩ anh ấy đã lên kế hoạch xong rồi, đến nhà Nguyễn Thúy Chi thì khách khí trước đã, suy cho cùng thì Lưu Hùng là anh rể của anh ấy, đó là thân thích. Đầu tiên bình tĩnh ăn trưa, cơm nước xong xuôi thì kéo Nguyễn Thúy Chi ra chỗ bí mật để hỏi, trước tiên phải làm rõ xem rốt cuộc Lưu Hùng có đánh chị ba của anh ấy hay không đã rồi hẵng nói tiếp.
Kết quả, anh ấy vừa mới tới cổng nhà Nguyễn Thúy Chi, còn chưa gọi cổng thì m.á.u đã dồn hết lên đầu trong nháy mắt.
Lúc đó Lưu Hùng gọi Nguyễn Thúy Chi khiêng chum đựng nước to ở trong sân, cánh tay của Nguyễn Thúy Chi gầy guộc yếu ớt, lại thêm trượt tay, không giữ chặt được miệng của chum nước, cái chum lập tức rơi xuống đất. Điều này cũng chẳng có gì là không ổn cả, khiêng lên lần nữa là được.
Kết quả, ấn đường của Lưu Hùng nhíu lại, buông chum nước xuống đi tới đá một phát vào bụng của Nguyễn Thúy Chi, khiến cô ấy ngã trên mặt đất, anh ta sa sầm mặt mày tức giận mắng: “Mẹ mày, không biết thì còn làm được cái trò trống gì nữa, ngay cả cái chum nước mà cũng không khiêng nổi!”
Thế này thì còn hỏi làm đếch gì nữa, vừa mới tới đã trông thấy luôn rồi!
Nguyễn Trường Sinh trẻ tuổi nóng tính, hoàn toàn không nén nổi dòng m.á.u nóng đang xông lên, anh ấy chửi một câu ở phía ngoài cửa: “Lưu Hùng, mẹ nhà mày!”
Đồng thời, anh ấy đá văng cánh cổng mở một nửa của nhà họ Lưu ra, không nói hai lời mà xông vào, hoàn toàn không cho Lưu Hùng thời gian phản ứng lại, siết chặt nắm đ.ấ.m tung một cú vào phía mặt bên trái của anh ta. Đấm xong lại đạp anh ta ngã nhào xuống đất, cưỡi lên người rồi nhằm vào chỗ hiểm trên mặt và đầu của anh ta mà đấm.
Trước đó Nguyễn Thúy Chi bị đạp đến mức ngơ người, tiếp theo lại bị Nguyễn Trường Sinh dọa cho sững sờ, ngồi xổm dưới đất một lúc lâu không kịp phản ứng lại.
Đứa con trai nhỏ của cô ấy chạy đến thấy ba mình đang bị đánh, sợ tới mức khóc òa lên.
Nghe thấy tiếng khóc, Nguyễn Thúy Chi mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy kéo Nguyễn Trường Sinh, gọi anh ấy: “Em năm, đừng đánh nữa!”
Toàn bộ m.á.u đã xông lên não rồi, sao Nguyễn Trường Sinh có thể ngừng lại được, anh ấy đánh Lưu Hùng mà đau cả tay, bỗng đứng dậy đi vào trong nhà với khuôn mặt hung tợn.
DTV
Lát sau anh ấy đi ra ngoài, trong tay đã có thêm một băng ghế dài một mét.
Anh ấy không cho Nguyễn Thúy Chi bất kỳ thời gian gì để phản ứng lại và ngăn cản, trực tiếp đi đến trước mặt Lưu Hùng, tay cầm băng ghế đột nhiên giơ lên cao, khuôn mặt dữ tợn cắn răng dùng hết sức mà nện lên người anh ta “rầm” một tiếng.
Băng ghế vốn đã không chắc chắn rồi, rơi xuống người Lưu Hùng lập tức chia năm xẻ bảy.
Nguyễn Thúy Chi trực tiếp bị dọa cho trợn trừng mắt đờ đẫn, con trai của cô ấy gào lên những tiếng thét chói tai.
Nguyễn Trường Sinh đứng thở hổn hển trước mặt Lưu Hùng, cụp mắt xuống nhìn anh ta, hỏi anh ta với ánh mắt tràn đầy sự hung hãn: “Mày đánh ai đó?”
Hỏi xong thì gào lên với giọng ồm ồm: “Chị tao là người mà mày có thể đánh sao?”
Lưu Hùng ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, rên rỉ không ngừng, nửa câu cũng không nói ra được.
Nguyễn Thúy Chi hoàn toàn bối rối, vẻ mặt hoảng sợ, đứng như trời trồng tại chỗ.
Còn đôi mắt thì một hồi lâu sau mới chớp một cái, rồi lại chớp cái nữa.
Dường như cô ấy không còn nghe thấy gì nữa, chỉ nghe được tiếng hít thở của chính mình, càng lúc càng nặng nề hơn.
Động tĩnh quá lớn, chẳng mấy chốc, toàn bộ hàng xóm láng giềng bên cạnh đều chạy tới. Thấy trong sân là một đống hỗn độn, Lưu Hùng nằm trên mặt đất rên hừ hừ, có người sợ hãi kêu lên một tiếng: “Trời đất ơi! Đang làm gì thế này?”
Nguyễn Thúy Chi bị tiếng hô này làm bừng tỉnh hoàn hồn lại, vội khom lưng kéo Lưu Hùng ở dưới đất dậy.
Lưu Hùng vẫn còn sức lực, giơ tay lên hất văng tay của Nguyễn Thúy Chi ra.
Thấy thế, Nguyễn Trường Sinh không nén được giận, lại đạp thêm một phát nữa, tưởng chừng như muốn đạp c.h.ế.t anh ta luôn vậy.