[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 88

Lưu Hùng đau đến mức hét thảm một tiếng, mấy người đàn ông bên cạnh vội chạy tới giữ chặt lấy Nguyễn Trường Sinh: “Cậu là ai? Sao lại chạy đến nhà người ta giở thói ngang ngược đánh người thế hả? Không có ai dạy bảo à?”

Nguyễn Trường Sinh đang hăng máu, mở miệng: “Liên quan đếch gì đến mày?”

Thấy sắc mặt của mấy người đàn ông hàng xóm sắp biến đổi, Nguyễn Thúy Chi vội vàng đi tới đứng bên cạnh Nguyễn Trường Sinh, đuổi những người đàn ông này đi, giải thích với những người hàng xóm này: “Cậu ấy không phải người ngoài, đây là ta em trai ruột của tôi.”

Người ta nghe thấy là em trai bên nhà mẹ của cô ấy thì hiểu ngay đây là việc nhà, thế là lại có người lên tiếng: “Người một nhà có việc gì thì nói chuyện cho đàng hoàng, đừng động thủ mà đánh người ta. Mau tới giúp đi, đỡ Lưu Hùng vào trong phòng trước đã.”

Mấy người đàn ông bắt đầu dìu Lưu Hùng vào trong phòng, Lưu Hùng mặt mũi bầm dập, đau đến mức kêu la oai oái.

DTV

Đi vào phòng đặt Lưu Hùng ngồi trên chiếc ghế hỏng lạnh lẽo, một người đàn ông trong số đó quan tâm hỏi han anh ta: “Hiện giờ cơ thể cậu cảm thấy thế nào rồi? Có muốn đưa đến bệnh viện khám không? Tổn thương đến gân cốt là không ổn đâu đấy.”

Lưu Hùng bị đánh đến mức toàn thân đau như vỡ vụn vậy, nhưng anh ta thử rên hừ hừ một lát, cánh tay và chân vẫn còn giơ lên được, cảm nhận được không bị thương đến xương cốt, chỉ bị đánh đến mức đau hết cả thịt thôi, những chỗ khá hơn chút thì sưng lên.

Nhất là ở vùng mặt, nó sưng vù như mặt gấu vậy.

Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh còn đứng ở bên ngoài, có một người đàn bà đi đến bên cạnh Nguyễn Thúy Chi, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Có chuyện gì thế? Đang yên đang lành sao lại làm ầm ĩ lên như vậy, đánh đến mức đó rồi mà cô cũng không ngăn cản sao? Đó là chồng cô đấy.”

Nguyễn Thúy Chi cũng không biết vành mắt của mình đã ẩm ướt từ lúc nào, cô ấy chun mũi không nói chuyện.

Nguyễn Trường Sinh ở bên cạnh nói với giọng điệu cực kỳ hung hăng: “Đánh đến mức nào hả? Hôm nay tôi không đánh c.h.ế.t Lưu Hùng, là anh ta mạng lớn đấy!”

Người đàn bà nhìn bộ dạng và sắc mặt của Nguyễn Trường Sinh, cũng có chút sợ hãi, mím môi không nói gì nữa.

Bọn họ chỉ đến hóng chuyện và khuyên can thôi, không đáng làm mất lòng người khác gây rắc rối cho mình.

Một đám người đứng trong sân không bao lâu thì ba mẹ của Lưu Hùng đi tới.

Ba mẹ của Lưu Hùng không sống cùng gia đình Lưu Hùng, ngày thường cũng không hay tới đây. Nguyễn Thúy Chi là con dâu tốt tiêu chuẩn trong lòng bọn họ, lo chu toàn mọi chuyện mà tính cách cũng hiền lành, cho nên hai vợ chồng cũng không làm phiền lòng hai cụ bao giờ.

Hôm nay không biết tại sao lại đột nhiên làm ầm ĩ lên như vậy.

Vẻ mặt của hai cụ nôn nóng, vừa bước vào sân đã hỏi: “Làm sao thế này?”

Những người khác cũng không xen vào việc của người ta, sợ gây phiền phức cho mình, cho nên không nói gì cả.

Nguyễn Trường Sinh muốn nói chuyện thì lại bị Nguyễn Thúy Chi kéo một cái, anh ấy cũng ngậm miệng không lên tiếng.

Ba mẹ của Lưu Hùng vội vàng đi vào phòng, thấy con trai mình bị đánh thành sưng vù hết mặt mũi, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, sưng vù lên không nhìn ra hình dạng gì nữa. Ngoài khuôn mặt gặp nạn ra thì cơ thể cũng toàn là bùn, quả thực trông giống như bị cực hình vậy.

Mẹ anh ta nhìn mà đau xót, viền mắt ẩm ướt, nhảy tới hỏi: “Ai đánh thế này?”

Có một người đàn ông khẽ nói: “Ở bên ngoài đấy, ông em vợ của cậu ấy kìa.”

Người bên nhà mẹ đẻ của Nguyễn Thúy Chi? Em trai của cô ấy?

Mẹ Lưu Hùng nhìn ra phía ngoài, không có ồn ào nữa, từ từ tỉnh táo lại. Tiếp đó bà ta và ba của Lưu Hùng liếc nhìn nhau, lại đi ra bên ngoài nhìn xem, ngầm hiểu nhau mà bắt đầu giải tán đám người đang hóng hớt trong nhà ra ngoài.

Suy cho cùng thì cũng là chuyện xấu trong nhà, nên đóng cửa tự giải quyết trong nhà mình với nhau thì hơn.

Chờ đến khi đuổi hết mọi người đi rồi, đóng cổng quay vào, đôi vợ chồng già cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.

Mẹ Lưu Hùng tìm chút đồ ăn vặt trong nhà mang ra, đưa cho cháu trai mình rồi dỗ dành một lúc. Đến khi cháu trai yên tĩnh lại không khóc nữa, bà ta dẫn Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh vào trong nhà cùng với ba của Lưu Hùng.

Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh đi vào trong phòng thì đứng lại, nhìn Lưu Hùng đang dựa vào ghế rên hừ hừ.

Ba Lưu Hùng ngồi xuống băng ghế bên cạnh Lưu Hùng, không thấy rõ được thái độ qua sắc mặt, chỉ nhìn Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh rồi mở miệng hỏi: “Mọi người đã đi hết rồi, nói đi, tại sao lại đánh anh rể của cậu đến mức độ này?”

Nguyễn Trường Sinh thực sự không sợ hai vợ chồng già này.

Nếu không nói đạo lý thì đánh tiếp một trận là được, anh ấy không để ý già trẻ gì đâu.
Bình Luận (0)
Comment