Anh ấy không thèm nói lời thừa với hai cụ, duỗi tay trực tiếp kéo cánh tay của Nguyễn Thúy Chi ra, vén tay áo của cô ấy lên tận đến chỗ khuỷu tay, kế đó hỏi hai vợ chồng già: “Con trai ngoan mà hai người dạy dỗ đây, hai ông bà nói xem tại sao tôi lại đánh anh ta nào?”
Lúc này Nguyễn Thúy Chi không túm tay áo che lấp nữa, mặc kệ Nguyễn Trường Sinh kéo cánh tay của cô ấy cho ba mẹ của Lưu Hùng xem.
Ba mẹ của Lưu Hùng nhìn thấy vết thương trên cánh tay Nguyễn Thúy Chi thì lập tức biến sắc.
Mẹ Lưu Hùng đi tới, cầm lấy cổ tay của Nguyễn Thúy Chi, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế? Đại Hùng đánh con à?”
Nguyễn Thúy Chi rơm rớm nước mắt không nói gì, đột nhiên giơ tay lên cởi hai nút cúc áo. Cô ấy vạch cổ áo ra, chỉ thấy trên bả vai và sau lưng đeo cũng có vết thương do bị đánh, có cả mới lẫn cũ, chồng chất lên nhau.
Thấy vậy, mẹ Lưu Hùng rất tức giận, vội vươn tay kéo cổ áo của Nguyễn Thúy Chi lên, xoay người đi đến trước mặt Lưu Hùng, giơ tay lên định đánh anh ta. Song thấy anh ta đã bị đánh thành bộ dạng kia rồi, bà ta lại không xuống tay được.
Rõ ràng là ba của Lưu Hùng cũng cực kỳ giận dữ, nghiêm mặt không nói thêm gì nữa.
Tất nhiên là Nguyễn Trường Sinh nhìn ra được hai cụ này vẫn là người biết nói đạo lý, biết bọn họ đuối lý vì Lưu Hùng làm không đúng, nhưng bọn họ vẫn thương xót con trai của mình, dù sao thì đứa con trai là do mình sinh ra mà.
Như vậy cũng dễ làm thôi, không cần phải ra tay khám xét nữa.
Nguyễn Trường Sinh trực tiếp kéo lấy Nguyễn Thúy Chi, nói với đôi vợ chồng già: “Chị ba của tôi đã chịu bao nhiêu uất ức ở nhà các người, các người cũng đã thấy rồi đấy. Nếu các người đã không đối xử tốt với chi ba của tôi thì bây giờ tôi sẽ dẫn chị ấy về nhà, các người đừng hòng ngăn cản!”
Nghe vậy, mẹ Lưu Hùng lập tức sốt ruột, tóm lấy cổ tay bên kia của Nguyễn Thúy Chi, nói: “Thúy Chi à, con xem Đại Hùng cũng đã bị đánh ra nông nỗi này rồi, chắc chắn là sau này nó không dám nữa đâu, con bớt giận được không?”
Nguyễn Thúy Chi không nói chuyện, Nguyễn Trường Sinh đi tới lôi tay của mẹ Lưu Hùng ra, kéo Nguyễn Thúy Chi đi ra ngoài.
Kết quả, mẹ Lưu Hùng lại nhào tới túm lấy Nguyễn Thúy Chi: “Thúy Chi à, mẹ cam đoan với con, sau này nhất định Đại Hùng sẽ không đánh con nữa đâu, nếu nó còn dám đánh con thì con cứ mách với mẹ và ba nó, bọn mẹ sẽ không tha cho nó đâu!”
Nguyễn Thúy Chi bị Nguyễn Trường Sinh và mẹ Lưu Hùng kéo, đứng ở giữa khung cửa không động đậy.
Mẹ Lưu Hùng chợt nghĩ đến cái gì đó, vội nói: “Con nhìn con trai của con xem, con nỡ bỏ lại con trai của con sao? Thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy mà, con đi rồi thì nó biết làm sao đây? Miếng thịt rơi ra từ trên người con, con không thương sao?”
Nói xong quay đầu lại gọi: “Tiểu Hổ Tử, mau bảo mẹ ở lại đi.”
Thấy bà nội mình nói vậy, Tiểu Hổ Tử chỉ cảm thấy mẹ mình không cần mình nữa, lập tức sốt ruột mà òa khóc, chạy tới ôm chân Nguyễn Thúy Chi, nói với đôi mắt ngập nước: “Mẹ đừng đi mà, con không muốn mẹ đi đâu.”
Vậy là tay trái của Nguyễn Thúy Chi bị Nguyễn Trường Sinh kéo, tay phải bị mẹ Lưu Hùng kéo, hai chân thì bị Tiểu Hổ Tử ôm lấy, xung quanh toàn là người, đứng ở dưới khung cửa không thể động đậy nổi.
Thấy Tiểu Hổ Tử nước mắt lưng tròng gọi mẹ, Nguyễn Trường Sinh cũng sốt ruột, nhíu mày ồm ồm nói: “Chị, chị nghĩ kỹ đi, một khi em đi rồi, không có ai làm chỗ dựa cho chị nữa thì chắc chắn là anh ta vẫn đánh chị tiếp đấy.”
Đừng thấy ba mẹ Lưu Hùng nói đạo lý và cũng quý mến Nguyễn Thúy Chi, chứ dù có quý thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thực sự vì con dâu mà làm gì con trai ruột của mình đâu. Lần này Nguyễn Thúy Chi không đi theo thì rất có thể Lưu Hùng sẽ trả thù cô ấy gấp bội.
Nguyễn Trường Sinh tới đánh anh ta một lần mà có thể khiến anh ta tốt lên á?
Còn lâu nhé.
DTV
Bản thân Nguyễn Thúy Chi không đứng lên thì Lưu Hùng vĩnh viễn có thể nắn bóp cô ấy trong lòng bàn tay, ức h.i.ế.p cô ấy.
Người bên ngoài dù có nhúng tay thế nào đi nữa thì cũng đều vô ích thôi, chuyện này chỉ có bản thân Nguyễn Thúy Chi cứng rắn lên mới có thể giải quyết được.
Nếu như cô ấy lại mềm lòng lần nữa, tiếp tục mềm mỏng như thể không xương, không tỏ chút thái độ gì, thì lần này Nguyễn Trường Sinh tới đây tẩn Lưu Hùng một trận không những không thành chỗ dựa cho cô ấy mà còn có khả năng gây ra hoạ vô đơn chí cho cuộc sống của cô ấy sau này.
Làm rùm beng lên như vậy mà Nguyễn Thúy Chi còn không nỡ rời khỏi cái nhà này, không nỡ rời xa tên đàn ông này, thì tất nhiên là Lưu Hùng sẽ cảm thấy mình đã nắm cô ấy trong lòng bàn tay rồi, vậy chẳng phải sau này càng không kiêng nể gì mà đánh cô ấy đến c.h.ế.t sao?