[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 90

Nguyễn Thúy Chi đứng đó không nói lời nào, trên mặt cũng không nhìn ra thái độ gì.

Ba Lưu Hùng còn nói: “Thúy Chi, con nhìn bọn trẻ đi.”

Tất nhiên là hai vợ chồng già bọn họ có lập trường và mưu tính của chính mình, chỉ cần hôm nay Nguyễn Thúy Chi ở lại không đi nữa, sự tình chỉ giữ lại trong nội bộ nhà mình, vậy thì không coi là chuyện to tát gì, sẽ qua đi nhanh thôi, và cuộc sống lại trôi đi như thường.

Nhưng nếu như hôm nay Nguyễn Thúy Chi theo Nguyễn Trường Sinh về nhà mẹ đẻ, vậy thì tiếp theo ắt sẽ phải giằng co. Bọn trẻ trong nhà không ai quản, chuyện không ai làm thì không nói, lại còn phải trèo đèo lội suối đi vào núi cầu xin Nguyễn Thúy Chi quay về, đi vào núi tìm nhà thông gia để xin lỗi.

Nguyễn Thúy Chi cụp mắt xuống, nhìn Tiểu Hổ Tử ôm chân cô ấy khóc lóc.

Trong phút chốc, cô ấy rút cả hai tay về, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Hổ Tử, dùng ngón tay lau nước mắt cho cậu bé. Dịu dàng dỗ cậu bé đừng khóc, tiếp đó cô ấy đứng lên, xoay người đi vào trong phòng.

Nhìn thấy hành động này của cô ấy, ba mẹ Lưu Hùng cảm thấy cô ấy không nỡ bỏ con mà đi, trong lòng khẽ thở phào.

Mẹ Lưu Hùng lại nói với Nguyễn Trường Sinh: “Chuyện này là lỗi của anh rể cậu, chúng tôi không bao che cho nó, nên đánh thì cậu cũng đã đánh rồi. Đánh nặng như vậy cũng coi như là cho nó một bài học. Tôi bảo đảm với cậu, sau này chắc chắn nó sẽ không ức h.i.ế.p chị gái cậu nữa.”

Nguyễn Trường Sinh sa sầm mặt mày, nặng nề nói: “Nếu các người quan tâm đến chị của tôi thật thì có thể không biết chị ấy ở nhà bị đánh sao?”

Mẹ Lưu Hùng nói: “Chúng tôi không thường tới đây, sau này chúng tôi nhất định sẽ thường xuyên tới xem.”

Nguyễn Trường Sinh bực bội trong lòng, nhìn chằm chằm vào mẹ Lưu Hùng.

Ngón tay anh ấy nắm thành nắm đấm, siết lại thật chặt, đang định lên tiếng thì chợt thấy Nguyễn Thúy Chi xách một chiếc túi đi ra từ trong nhà. Cô ấy xách túi đi đến trước mặt Nguyễn Trường Sinh, nhỏ giọng nói: “Em năm, chúng ta đi thôi.”

Nghe vậy, những ngón tay đang siết chặt của Nguyễn Trường Sinh lập tức nới lỏng.

DTV

Còn ba mẹ Lưu Hùng thì biến sắc, lúc nãy bọn họ đã thả lỏng rồi, còn tưởng rằng Nguyễn Thúy Chi vào nhà là không định đi nữa, ai ngờ cô ấy vào nhà là để thu dọn quần áo. Không thể được, mẹ Lưu Hùng níu lấy Nguyễn Thúy Chi.

“Thúy Chi à, con đi rồi thì Tiểu Hổ Tử phải làm sao đây?”

Nguyễn Thúy Chi không đáp lời, lúc này tự mình lôi tay của mẹ Lưu Hùng ra, kéo Nguyễn Trường Sinh rời đi.

Ba mẹ Lưu Hùng sốt ruột mà đi ra cùng, trong miệng hô tên của Nguyễn Thúy Chi, thấy cô ấy không trả lời thì lại gọi Tiểu Hổ Tử: “Mẹ cháu không cần cháu nữa rồi, mau giữ mẹ cháu ở lại đi, đuổi theo nhanh lên, đừng cho mẹ đi!”

Tiểu Hổ Tử vừa được Nguyễn Thúy Chi dỗ nín xong, lúc này lại bật khóc nức nở, co cẳng chạy theo.

Nhưng bởi vì chạy vội quá, lúc chạy theo đến ngoài sân thì ngã sõng soài, úp mặt xuống đất.

Mẹ Lưu Hùng cố ý không đi đỡ, chỉ kêu lên: “Trời ơi cục cưng của bà.”

Nguyễn Thúy Chi dừng bước đúng như dự đoán của bà ta, nhưng mà lần này cô ấy không quay đầu lại mà chỉ đứng khựng lại một lát, mím môi cắn răng, siết chặt cổ tay của Nguyễn Trường Sinh, không quay đầu lại mà kéo anh ấy đi ra khỏi sân.

Lần này mẹ Lưu Hùng cuống quýt lên, bảo ba Lưu Hùng: “Ông mau đuổi theo đi chứ!”

Tay chân già cả rồi, sao ba Lưu Hùng đuổi kịp được cơ chứ. Ông ta vất vả đuổi tới cổng, ra khỏi cổng đuổi theo được vài bước thì Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh đã đi xa, rẽ vào trong ngõ không thấy tăm hơi nữa rồi.

Ông ta không đuổi kịp, đúng lúc lại nhìn thấy ba con nhóc nhà mình trở về, bèn vội vàng gọi ba cô nhóc: “Đại Ny, Nhị Ny, Tam Ny, mẹ cháu cãi nhau với ba cháu rồi thu dọn đồ đạc đi mất rồi, các cháu mau chạy theo gọi mẹ về đi!”

Nghe vậy, Đại Ny, Nhị Ny và Tam Ny vội bỏ cái gùi trên lưng xuống, xoay người cùng đuổi theo. Tuy nhiên, các cô bé tìm một vòng cũng không thấy Nguyễn Thúy Chi đâu, ba người đành phải trở về, thở hồng hộc chạy đến trước mặt ba Lưu Hùng, nói: “Ông nội ơi, bọn cháu không đuổi kịp.”

Ba Lưu Hùng đỡ eo, bản thân cũng thở phì phò, quay đầu lại thấy mẹ Lưu Hùng dắt Tiểu Hổ Tử đi ra, nói: “Con bé đi rồi, không đuổi theo được.”

Mẹ Lưu Hùng khom lưng lau nước mắt cho Tiểu Hổ Tử: “Chuyện gì thế này!”

Thật sự bỏ mặc cả con mình sao?

Nói đi là đi à?

Đuổi theo gọi về không được thì cũng không có cách nào khác, cả nhà quay vào phòng.

Vào nhà thấy Lưu Hùng bị đánh bầm dập, ba cô nhóc đều giật mình.

Nhị Ny hỏi: “Ai đánh vậy ạ?”

Bây giờ nói ai đánh thì còn có nghĩa lý gì nữa. Mẹ Lưu Hùng vừa thấy Lưu Hùng đã gắt gỏng với anh ta: “Vợ mày không quay đầu lại mà bỏ đi rồi, Tiểu Hổ Tử ngã mà nó cũng không quay đầu lại liếc nhìn một cái, mày xem làm thế nào bây giờ!”
Bình Luận (0)
Comment