Trái lại, Lưu Hùng rất cứng đầu: “Để cô ta đi đi! Tốt nhất là đừng về nữa!”
Mẹ Lưu Hùng giơ tay lên định đánh anh ta, nhưng lại không xuống tay được, oán hận nói: “Mày thì giỏi lắm nhỉ! Đang yên đang lành mày đánh con bé làm gì? Thúy Chi có chỗ nào không tốt chứ? Trên thị trấn này còn có một người vợ hiền huệ hơn nó nữa sao?”
Lưu Hùng: “À, nhìn thấy cái bản mặt như người c.h.ế.t của cô ta là con thấy phiền!”
Ba anh ta thật sự không nhịn nổi nữa, giơ tay lên đ.ấ.m một nhát lên người anh ta, anh ta lại gào lên thảm thiết.
Đấm xong, ông ta dứt khoát xoay người đi ra ngoài, dáng vẻ như không muốn để tâm đến bất kỳ điều gì nữa.
“Bị đánh c.h.ế.t cũng đáng đời!”
Hắt xì hơi...
Đang ghé vào bên cạnh tảng đá chép chính tả bài thơ cổ, Nguyễn Khê bỗng hắt hơi một cái thật to.
Nguyễn Khiết quay đầu lại nhìn cô: “Chị, có phải chị bị cảm rồi không?”
Lăng Hào cũng nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khê lắc đầu nói: “Không, chỉ là hơi ngứa mũi một chút thôi.”
Chiều nay cô đã hắt hơi rất nhiều, lúc vẽ tranh ở nhà ông thợ may cũng hắt hơi hai cái.
Mỗi lần hắt hơi xong cô đều sẽ nghĩ tới chuyện của Nguyễn Thúy Chi. Trước mắt, giao thông và thư từ qua lại đều rất không phát triển, thật sự là làm cái gì cũng không thuận tiện. Tỷ như hiện giờ bọn họ chỉ có thể ngồi chờ, Nguyễn Trường Sinh không về nhà thì cũng không biết sự tình thế nào rồi.
Buổi tối cô nằm trên giường với Nguyễn Khiết còn nghĩ tới chuyện này, nhìn đỉnh màn mà nói: “Cũng không biết chuyện của cô ba thế nào rồi, em nói xem chú năm có thể xử lý được không?”
Chuyện này nếu không phải cô đi công xã phát hiện ra, nếu không phải cô nhìn thấy vết thương trên tay Nguyễn Thúy Chi, thì có lẽ vẫn chưa để trong lòng. Lại nói, vừa nghĩ tới vết thương trên người Nguyễn Thúy Chi là trong lòng cô lại không nhịn được mà giận dữ.
Nếu có bản lĩnh, cô muốn đi đánh c.h.ế.t cái tên khốn Lưu Hùng kia luôn.
Nguyễn Khiết lên tiếng: “Tuy chú năm suốt ngày mang dáng vẻ lưu manh, nhưng chú ấy vẫn có chủ kiến và chừng mực mà. Dù sao thì dẫn theo nhiều người cùng nhau lăn lộn ở bên ngoài cũng cần chút bản lĩnh mà.”
Nguyễn Khê nở nụ cười: “Không biết em đang khen hay là đang mắng chú ấy nữa.”
Nguyễn Khiết cũng bật cười: “Lại nói, chú ấy đối xử khá tốt với hai đứa mình mà, mỗi lần kiếm được đồ ăn ngon ở ngoài đều sẽ mang về cho ai đứa mình ăn. Bất kể người khác cảm thấy chú năm có tốt hay không thì em vẫn thấy chú ấy tốt.”
Nguyễn Khê cười gật đầu: “Điều này cũng đúng.”
Hai chị em nói chuyện phiếm cho đến khi buồn ngủ, mắt díu lại mấy lần, rồi vai kề vai mà ngủ.
Ngày hôm sau, rửa mặt ăn cơm rồi ra ngoài, lại là một ngày mới bình thường không có gì lạ.
Bởi vì bây giờ là tháng tám, còn năm tháng nữa mới đến Tết, cho nên cũng không có nhiều gia đình tìm đến may quần áo. Chờ thêm mấy tháng nữa sắp bước sang năm mới, người người nhà nhà lên kế hoạch làm quần áo mới chuẩn bị ăn tết, đến lúc đó sẽ rất bận.
DTV
Không có mấy người đến nhà, cuộc sống cũng rảnh rỗi đôi chút.
Nguyễn Khê đến nhà ông thợ may thì vẫn vùi đầu vẽ tranh, không tranh giành cao thấp với Nguyễn Dược Tiến. Miễn là Nguyễn Dược Tiến không đến làm trò ngu ngốc trêu chọc cô thì cô sẽ không chủ động nói bất kỳ câu gì với Nguyễn Dược Tiến, vẫn luôn là ai làm việc người đấy.
Thỉnh thoảng Nguyễn Dược Tiến lại thể hiện ra là mình cực kỳ thông minh và giỏi giang, Nguyễn Khê và ông thợ may cũng không đả kích anh ta, chỉ xem anh ta như một tên ngốc. Lại nói, có nói mát thì anh ta cũng nghe không hiểu, còn thực sự cho rằng đang khen mình.
Nếu anh ta đã tưởng rằng đang khen mình thì thổi phồng anh ta lên là được rồi.
Trạng thái của anh tra lúc về nhà tốt, dẫn đến tâm trạng của Tôn Tiểu Tuệ cũng tốt theo, cũng có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết. Tâm trạng của Tôn Tiểu Tuệ hớn hở rồi, ngày ngày ngóng trông con trai học được tay nghề rồi làm thợ may, nên tất nhiên là sẽ không có suy nghĩ giở trò.
Về phần rốt cuộc thì Nguyễn Dược Tiến có bao nhiêu năng khiếu và khả năng để làm thợ may, thật ra chỉ có trời biết đất biết, ông thợ may biết, và Nguyễn Khê biết mà thôi.
Hiện giờ, điều khiến Nguyễn Khê khâm phục nhất chính là ý chí của Nguyễn Dược Tiến.
Tuyệt đối là đỉnh của chóp!
Nguyễn Khê ở trong nhà ông thợ may hơn nửa ngày, lại học tập trên sườn dốc gần nửa ngày nữa, về đến nhà cùng Nguyễn Khiết thì cho heo cho gà ăn, nấu cơm ăn cơm, rửa mặt xong rồi nằm trên giường thở phào, ngày hôm nay coi như là kết thúc rồi.
Cảnh đêm bên ngoài tối om, Nguyễn Khê nằm trên giường nói với Nguyễn Khiết: “Hắn là ngày mai chú năm có thể về rồi.”
Nguyễn Khiết còn chưa đáp lời thì chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Nguyễn Trường Sinh: “Ba mẹ ơi, con dẫn chị ba về rồi đây.”