Nghe vậy, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trở mình bật dậy trên giường, vội vã kéo cửa màn ra leo xuống giường, mở cửa cho Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh. Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa tuổi cao nên động tác chậm hơn một chút, chờ một lúc sau mới đi ra ngoài.
Thấy Nguyễn Thúy Chi, viền mắt của Lưu Hạnh Hoa lập tức ẩm ướt, tiến lên nắm tay cô ấy, nói: “Con còn biết quay về nữa à?”
Nguyễn Thúy Chi cũng rơm rớm nước mắt: “Con xin lỗi mẹ, con đã khiến mọi người bận tâm rồi.”
Lưu Hạnh Hoa chun mũi bình ổn lại tâm trạng, lại hỏi Nguyễn Trường Sinh: “Con dẫn chị ba con về rồi, còn Lưu Hùng thì sao?”
Nguyễn Trường Sinh nói thẳng: “Con đã đánh cho anh ta một trận nhừ tử, Lưu Hùng biến thành gấu chó rồi.”
Lưu Hạnh Hoa hơi lo lắng: “Con có biết kiềm chế không đấy? Không đánh nó đến mức xảy ra vấn đề gì đấy chứ?”
Nguyễn Trường Sinh: “Con không đánh c.h.ế.t anh ta cũng coi như là anh ta mạng lớn rồi! Hôm qua con vừa mới tới thị trấn tìm được nhà anh ta thì đã nhìn thấy anh ta đá chị ba một phát ở trong sân, đá mạnh lắm, trực tiếp đạp chị ba ngã trên mặt đất cơ mà, mẹ nói xem con có nên đánh không? Hơn nữa, mọi người đoán xem tại sao anh ta lại đánh chị ba, chỉ là bởi vì lúc chị ba khiêng chum nước bị trượt tay thôi đấy! Hôm qua nếu mà còn không ở đó thì chắc chắn anh ta còn đi lên đạp chị ba thêm mấy phát nữa cho hả giận, anh ta đúng là một tên khốn nạn mà!”
Nghe xong, Nguyễn Chí Cao nổi trận lôi đình, tức tối mà không có chỗ để trút giận, dựng thẳng lông mày lên mắng với những lời lẽ hung ác: “Cái thằng ch.ó khốn kiếp! Con gái ngoan ngoãn của tôi gả cho nó là để nó bắt nạt như vậy sao?”
Lưu Hạnh Hoa nghe xong cũng vừa tức vừa đau lòng, quan tâm Nguyễn Thúy Chi: “Thúy Chi, trên người con không sao chứ?”
Nguyễn Thúy Chi rơm rớm nước mắt lắc đầu, chun mũi nói: “Con không sao đâu mẹ.”
DTV
Trong căn phòng chính ở phía tây, Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý cũng nghe thấy động tĩnh, nhưng không xuống giường đi ra ngoài ngay.
Tôn Tiểu Tuệ tò mò hỏi: “Sao thằng năm lại đột nhiên dẫn Thúy Chi về nhỉ?”
Cũng đã nhiều năm rồi cô ấy không trở về, mọi người đều nói cô ấy sống khá tốt ở trên thị trấn.
Bây giờ xem ra cũng không sống tốt lắm.
Nguyễn Trường Quý nói: “Sao mà tôi biết được? Đứng lên đi đến xem chẳng phải sẽ biết sao.”
Tôn Tiểu Tuệ tỉnh dậy theo sau ông ta, hai người cùng xuống giường đi sang phòng bên cạnh.
Đi vào phòng bên cạnh, thấy tất cả mọi đều người đứng người ngồi trong phòng Lưu, có người ngồi trên giường, có kẻ ngồi trên băng ghế, Nguyễn Trường Quý nhìn về phía Nguyễn Thúy Chi, lên tiếng: “Em ba, sao đột nhiên em lại về thế?”
Trong lòng Lưu Hạnh Hoa buồn bực, còn đang lo không tìm thấy ai để trút giận.
Nguyễn Trường Quý đi tới “đụng vào họng súng”, bà ấy nói với Nguyễn Trường Quý: “Sao em ba của mày về mà còn cần phải có sự đồng ý của mày nữa?”
Nguyễn Trường Quý oan c.h.ế.t mất: “Trời ơi, mẹ, con có ý này sao?”
Lưu Hạnh Hoa nói với vẻ không khách khí chút nào: “Mày cần làm gì thì làm đi, ở đây không có việc của mày.”
Hai vợ chồng đều không phải loại người thành thật, đến đây ngoài hóng hớt gây thêm phiền phức ra thì còn có thể giúp đỡ được gì nữa chứ?
Nguyễn Trường Quý tự làm mình bẽ mặt, hít một hơi vào rồi nói: “Coi như con xen vào việc của người khác, được chưa?”
Nói xong, ông ta quay người rời đi, tiện tay kéo Tôn Tiểu Tuệ đi cùng.
Hai người quay lại phòng của mình, Tôn Tiểu Tuệ nhỏ giọng nói: “Tự quay về một mình, ngay cả con cái cũng không mang theo, lại còn để thằng năm đến dẫn về nữa, tôi đoán chắc chắn là bị bắt nạt ở nhà chồng rồi.”
Nguyễn Trường Quý nằm xuống ngủ, không có tâm trạng gì, nói: “Mặc xác nó làm cái gì. Ngủ đi!”
Nguyễn Trường Quý còn có thể ngủ được, còn trái tim muốn hóng chuyện của Tôn Tiểu Tuệ thì đang cháy hừng hực, không thể ngủ được.
Chờ Nguyễn Trường Quý ngủ rồi, bà ta lén lút xuống giường, đi đến đứng ngoài cửa sổ phòng của Lưu Hạnh Hoa nghe lén.
Trong căn phòng bên cạnh, chờ Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ đi rồi, Lưu Hạnh Hoa kéo tay Nguyễn Thúy Chi, hỏi: “Bây giờ con hãy thành thật kể cho mẹ nghe, không được nói dối dù chỉ nửa chứ, mấy năm nay gả tới nhà họ Lưu, rốt cuộc thì con có sống tốt không?”
Chuyện đã như vậy rồi, còn có cái gì có thể giấu giếm được đây.
Nguyễn Thúy Chi chun mũi nói: “Bảy tám năm trước thì khá ổn, mặc dù không thể nói là rất tốt nhưng cuộc sống cũng trôi qua bình thường, anh ta đối xử với con không tốt cũng không xấu. Khi đó mỗi năm về một lần, anh ta ngại đường núi khó đi, mặc dù không vui vẻ nhưng lần nào cũng về cùng. Về sau, có Tiểu Hổ Tử rồi, trong nhà có đứa con trai, có lẽ anh ta cảm thấy con đã hoàn thành nhiệm vụ giúp anh ta rồi nên lập tức đổi tính, càng ngày càng ngứa mắt con, cứ giận một tí là lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay với con.”