Nguyễn Chí Cao nghe mà phát bực: “Nó đã bắt đầu ức h.i.ế.p con từ sớm như vậy rồi, đánh con ra nông nỗi này rồi, tại sao con không nói với người nhà? Nó thấy con cái gì cũng nhẫn nhịn được, không dám để người ta biết, cho nên mới dám bắt nạt con như vậy đấy!”
Nguyễn Thúy Chi cúi đầu im lặng một lát, nhìn về phía Nguyễn Chí Cao: “Ba à, nhà mình cách xa quá, sao con nói được đây?”
Nguyễn Trường Sinh tiếp lời: “Gia đình mình ở đây, sống không tốt chị không biết quay về sao? Cái chân mọc trên người chị, chẳng lẽ anh ta có thể lấy dây thừng trói chị được chắc? Có phải chị cũng chê nhà mình nghèo nên không muốn quay về không?”
Nguyễn Thúy Chi vội nói: “Dĩ nhiên là không phải rồi, chỉ là chị không muốn có tí chuyện mà đi tìm mọi người thôi, tuổi của ba mẹ mỗi lúc một lớn, có thể chịu được bao nhiều chuyện cơ chứ? Chị không muốn lấy chồng rồi mà còn không sống an phận, thường xuyên quay về nhà mẹ đẻ ăn vạ, khiến người khác cười chê. Chị cũng không nỡ để bốn đứa nhóc chịu tội, chị đi rồi thì chúng nó làm sao đây?”
Lưu Hạnh Hoa nói: “Ba mẹ không cần con phải cân nhắc như vậy, con suy tính tới suy tính lui, người chịu khổ chỉ có bản thân con thôi! Con nói con không muốn khiến ba mẹ bận tâm và đau khổ, nhưng mẹ lại nghe ra sự xa cách đấy, gặp chuyện không tìm người nhà mẹ đẻ thì tìm ai?”
Lưu Hạnh Hoa nói đúng, cô ấy vẫn luôn che giấu chuyện này, vẫn luôn nén giận không để người khác biết, cũng là bởi vì cô ấy băn khoăn quá nhiều. Nghĩ cái này cái kia, cân nhắc cái này cái nọ, có giận có khổ có ấm ức thì cũng đều nuốt hết vào trong.
Cô ấy biết mình đánh không lại Lưu Hùng cho nên không dám khiêu chiến với anh ta để tránh bị đ.ấ.m đá gậy gộc thêm nữa, chính vì cảm thấy cứ nhẫn nhịn một chút, anh ta đánh vài cái hả giận cũng bỏ qua, vậy nên cứ chịu đựng hết lần này đến lần khác.
Tính cách của cô ấy lại còn rất sợ gây chuyện, không dám gây chuyện mà cũng không muốn làm ầm ĩ lên, không muốn trong nhà ngày nào cũng cãi nhau khiến người ta chê cười. Cô ấy dùng phương thức nén giận để duy trì sự hòa thuận trong gia đình, ít nhất thì để người ngoài nhìn thấy được sự hòa thuận.
Đương nhiên, cũng là vì bốn đứa con, vì cái gọi là nhà kia.
Hơn nữa, nhà mẹ đẻ của cô ấy cách xa quá, nước xa không cứu được lửa gần. Vả lại, cô ấy cũng không muốn kết hôn rồi mà còn thêm gánh nặng cho ba mẹ, khiến bọn họ vì chuyện của cô ấy mà lo nghĩ đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
Nhưng bây giờ chuyện thoáng cái đã vỡ lở rồi, rùm beng đến mức mọi người đều biết hết cả, trên người cô ấy tức khắc như được tháo dỡ trọng trách vậy, cảm thấy không còn có gì ghê gớm nữa. Tất cả những chuyện lo lắng đều đã xảy ra, cũng không phải không thể tiếp nhận nổi như trong tưởng tượng.
Không chỉ có thể tiếp nhận được mà thậm chí cô ấy còn có một loại cảm giác như được giải thoát.
Tất cả những băn khoăn trong đầu trước đó hiện giờ đều đã xảy ra ở trước mắt, cô ấy phát hiện mình cũng có thể đối mặt và thừa nhận được. Quan trọng nhất là, ba mẹ và em trai của cô ấy vẫn coi cô ấy như bảo bối, cô ấy không thể khiến cho họ thất vọng được.
Cô ấy có thể dựa vào họ, cô ấy không cần phải im lặng chịu đựng một mình nữa.
Nếu lần này Nguyễn Trường Sinh không tới làm ầm ĩ thì có lẽ cô ấy vẫn cứ nhịn một chút coi như xong. Nhưng bây giờ ba mẹ cô ấy và Nguyễn Trường Sinh đã ra mặt giúp cô ấy, đã làm vỡ lở hết sự tình ra rồi, cô ấy không thể để họ chịu ức h.i.ế.p cùng với bản thân mình được.
DTV
Một mình cô ấy chịu đựng thì được, nhưng cô ấy sẽ không để người nhà mình chịu đựng cùng mình đâu.
Cô ấy vẫn còn cảm thấy áy náy, hồi lâu sau mới nói được một câu: “Con xin lỗi mẹ, là con vô dụng.”
Thấy cô ấy như vậy, Lưu Hạnh Hoa không nhịn được mà đau xót, cầm tay cô ấy nói: “Tất cả đều do mẹ, lúc trước không nên để con lấy Lưu Hùng, không nên để con lấy chồng xa như vậy. Đáng lẽ lúc đó mẹ nên biết Lưu Hùng không phải là thứ gì tốt đẹp cả!”
Nguyễn Thúy Chi lắc đầu: “Chính con bằng lòng lấy mà.”
Lúc đó cô ấy cảm thấy có thể lấy chồng trên thị trấn, trông Lưu Hùng lại thành thật và kiên định, là một người có thể chung sống cả đời, bản thân mình tu luyện tám đời mới có được phúc khí này. Cho dù biết Lưu Hùng không muốn cưới cô ấy lắm, chỉ có ba mẹ anh ta thích cô ấy thôi, nhưng cô ấy vẫn bất chấp lấy anh ta.
Mấy năm này không phải là cô ấy chưa từng hối hận, chẳng qua là lấy cùng lấy rồi, cũng đã sinh được bốn đứa con, đã không có cách quay đầu lại được từ lâu rồi.