[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 94

Chuyện quá khứ không có gì đáng nói, Lưu Hạnh Hoa không lôi lại nữa, an ủi Nguyễn Thúy Chi: “Bây giờ con đừng nghĩ gì nữa cả, cứ an tâm ở lại trước đã, nhà của mình, muốn ở bao lâu thì ở. Chờ người nhà họ Lưu bọn họ tới đây, mẹ phải hỏi cho ra nhẽ rốt cuộc là bọn họ có ý gì. Không đưa ra một lời giải thích thì chuyện này không xong đâu.”

Nguyễn Thúy Chi hiện giờ không còn nghĩ được gì nữa, đều nghe lời Lưu Hạnh Hoa hết, gật đầu lên tiếng: “Vâng ạ.”

Nhưng cô ấy vừa mới đồng ý xong, Nguyễn Khê vẫn đứng bên cạnh cái hòm không lên tiếng chợt mở miệng: “Có đưa ra lời giải thích gì cũng vô dụng thôi, cho dù dượng ấy có quỳ xuống khóc lóc thì cũng không có ích gì hết, gặp phải loại chuyện này thì chỉ có thể ly hôn thôi.”

Nghe vậy, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khiết đều quay sang nhìn về phía Nguyễn Khê, trên mặt toàn là dáng vẻ sửng sốt, mãi sau mà vẫn không phản ứng lại được.

Lưu Hạnh Hoa phản ứng trước, nói với vẻ nghi hoặc: “Ly hôn?”

Nguyễn Chí Cao tiếp lời: “Trẻ con biết cái gì?”

Nguyễn Khê nhìn về phía Nguyễn Chí Cao: “Ông nội, cháu hiểu biết hơn so với tưởng tượng của ông nhiều, loại chuyện đàn ông đánh phụ nữ chỉ có bắt đầu chứ không thể kết thúc được đâu. Đặc biệt là trường hợp của cô ba, Lưu Hùng đánh cô ấy mấy năm rồi, càng không khả năng từ bỏ. Chỉ e là hôm nay chú ấy đến đây quỳ xuống khóc lóc nhận sai, ngày mai về đến nhà, nổi nóng cái là lại đánh như thường thôi.”

Không khí trong phòng nhất thời ngưng đọng lại, mấy người Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa vẫn nhìn Nguyễn Khê.

Thời gian trôi qua thật lâu, không ai nói thêm một câu nào nữa.

Trong nhà chỉ có mấy gian phòng, Nguyễn Thúy Chi quay về chỉ có thể ở cùng phòng với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Lúc Nguyễn Thúy Chi rửa mặt mũi chân tay, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nằm kề vai trên giường, Nguyễn Khiết quay đầu nhìn Nguyễn Khê, hỏi cô: “Chuyện ly hôn cũng là Lăng Hào nói cho chị à?”

Nguyễn Khê không trả lời, chỉ hỏi Nguyễn Khiết: “Em cảm thấy cô bé sẽ ly hôn chứ?”

Nguyễn Khiết ngẫm nghĩ một hồi: “Em không biết, nhưng mà từ trước tới giờ chỗ chúng ta chưa từng có ai ly hôn cả.”

Nguyễn Khê hít một hơi thật sâu: “Thôi kệ, ngủ một giấc trước đã.”

Nói xong, cô ấy trở mình, quay mặt vào tường và đưa lưng về phía Nguyễn Khiết, nhắm mắt vào ngủ.

Nguyễn Khiết cũng không nghĩ nhiều về những chuyện nữa, nhắm mắt lại điều chỉnh tư thế, rất nhanh sau đó cũng ngủ mất.

Nguyễn Thúy Chi lăn lộn một hai ngày, sáng hôm sau lại không ngủ thêm, trời chưa sáng cô ấy đã dậy. Đại khái là cảm thấy về nhà mẹ đẻ làm người trong nhà thêm phiền, cho nên sáng sớm đã dậy cho heo, cho gà ăn, giặt quần áo xong rồi còn nấu đồ ăn sáng.

Lúc Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết thức dậy, tất cả việc vặt vãnh trong nhà đều đã được Nguyễn Thúy Chi làm xong xuôi hết. Vì thế ba người không việc gì phải vội, rửa mặt xong thì gọi Nguyễn Chí Cao dậy ăn sáng luôn.

Nguyễn Khiết hỏi có cần gọi Nguyễn Trường Sinh hay không.

Nguyễn Chí Cao nghĩ chắc mấy ngày nay nó mệt không chịu nổi rồi, nên không cho Nguyễn Khiết đi kêu, để nó ngủ tiếp.

Bởi vì việc này mà Lưu Hạnh Hoa nói với Nguyễn Thúy Chi ngay trên bàn cơm: “Mẹ kêu con ở lại nhà không phải để con hầu hạ mọi người, ở bên kia còn chưa hầu đủ sao? Con mệt thì cứ ngủ thêm đi, đừng có rảnh rỗi mà tìm việc, giành việc để làm.”

Nguyễn Thúy Chi cười khổ: “Con quen rồi, không làm gì trong lòng bức bối lắm.”

Nguyễn Chí Cao nhìn cô ấy rồi nói: “Hôm nay con đừng làm gì hết, ở nhà nghỉ ngơi, nghỉ mấy ngày trước rồi nói.”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Vậy không được, con còn phải đến đội sản xuất làm việc nữa.”

Cho dù trở về ở một ngày, cô ấy cũng không muốn nằm ăn không.

Lưu Hạnh Hoa trợn mắt: “Nếu con dám đi, mẹ trở mặt với con ngay.”

Ở nhà chồng bị ức hiếp, lại vượt đường núi xa xôi như vậy để trở về, ngủ cũng không được bao lâu, mà đã vừa giặt quần áo, vừa cho heo vừa nấu cơm, còn muốn đến đội sản xuất làm việc, bọn họ kêu con bé về nhà mẹ đẻ là để nó chịu tội thêm sao?

DTV

Nguyễn Thúy Chi thấy Lưu Hạnh Hoa nói với vẻ mặt nghiêm túc, chỉ đành cười nói: “Vâng ạ, vậy con nghỉ ngơi hai ngày trước cái đã.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết làm người nhỏ không chen lời người lớn, chỉ lo ăn cơm không nói gì, cơm nước xong đi ra ngoài với Nguyễn Chí Cao.

Giống như bình thường, Nguyễn Chí Cao đến tổ chức xã viên bắt đầu làm việc, Nguyễn Khê đến nhà ông thợ may luyện vẽ tranh, còn Nguyễn Khiết thì tìm mấy bé gái trong thôn đi nhặt củi và cắt cỏ cho heo ăn. Nếu công việc trong nhà đã làm xong, các cô sẽ đến đội sản xuất giúp đỡ làm việc.
Bình Luận (0)
Comment