Ba người ngồi xuống tán dóc, bà Triệu và bà Lý đang nói chuyện thì liếc mắt nhìn nhau. Sau đó dường như hai người thống nhất gì đó, cùng tằng hắng một tiếng.
Tằng hắng xong bà Triệu nhìn Lưu Hạnh Hoa rồi hỏi: “Nghe nói... Thúy Chi muốn muốn ly hôn với Lưu Hùng à?”
Lưu Hạnh Hoa nghe vậy tay cầm kim khựng lại, đưa mắt nhìn về phía bà Triệu: “Ai nói?”
Bà Lý nói tiếp: “Ai nói à, mọi người trong đội đồn hết lên rồi, ai mà không biết? Không phải bà nói thì người trong nhà bà nói. Đồn ra không dễ nghe đâu, bà và bí thư Nguyễn định cho Thúy Chi ly hôn thật à? Kết hôn mười mấy năm, con cũng có bốn đứa rồi kia mà.”
Lưu Hạnh Hoa bỏ kim xuống rổ trên đùi, cau mày phiền muộn.
Ly hôn cùng lắm chỉ là do cô cháu gái Nguyễn Khê thuận miệng nhắc tới vào tối hôm Nguyễn Thúy Chi trở về mà thôi.
Bởi vì cảm thấy Nguyễn Khê nói cũng có cái lý của nó, không phải trẻ con nói bậy, cho nên bà và Nguyễn Chí Cao cũng không phản bác, nhưng cũng không nói đồng ý cho Nguyễn Thúy Chi ly hôn, sao lại truyền ra ngoài chứ?
Chẳng lẽ là Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi ra ngoài nói?
Trong lòng Lưu Hạnh Hoa có nghi vấn, có lệ với bà Triệu và bà Lý vài câu.
Chờ buổi tối tất cả mọi người về nhà, ngồi xuống ăn cơm thì bà mang chuyện này ra hỏi.
Bà trực tiếp hỏi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trước: “Hai đứa ra ngoài nói cô ba mấy đứa muốn ly hôn phải không?”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe vậy giật mình, sau đó lắc đầu.
Nguyễn Khê nuốt cơm trong miệng xuống, nói: “Ông bà cũng không đồng ý đề nghị này, cháu đi ra ngoài nói làm gì? Hơn nữa nếu nhiều người biết thì khó giữ bí mật lắm, dù cho có chắc chắn, thì ly hôn cũng không phải chuyện đáng để khoe khoang gì, cháu nói với người khác làm gì chứ?”
Dù cho Nguyễn Thúy Chi ly hôn thật thì cô cũng sẽ không đi ra ngoài nói.
Ly hôn thật thì đó sẽ là vết sẹo của cô ba, cô sẽ không chạm vào.
Lưu Hạnh Hoa lại nhìn sang Nguyễn Trường Sinh: “Là co nói?”
Nguyễn Trường Sinh không còn gì để nói: “Con đi ra ngoài bàn tán chuyện của chị ba làm gì?”
Lưu Hạnh Hoa nghĩ lại cũng đúng, đều là người trong nhà, ai cũng suy nghĩ cho Nguyễn Thúy Chi, đều muốn tốt cho nó, sao có thể bép xép với người ngoài được. Bà ấy sẽ không nói, Nguyễn Chí Cao lại càng không.
Nguyễn Thúy Chi nghe vậy cuối cùng cũng hiểu ra, lý do vì sao hai ngày nay cô ấy làm việc ở đội sản xuất, những người phụ nữ kia ai cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, quay đầu lại đã lẩm bẩm lầm bầm giống như đang bàn tán về mình.
Thì ra là đang nói việc cô ấy muốn ly hôn?
Lúc Nguyễn Thúy Chi đang nghĩ ngợi, Lưu Hạnh Hoa chợt đập chiếc đũa trong tay lên bàn.
‘Rầm’ một tiếng, không chỉ Nguyễn Thúy Chi mà những người khác cũng hoảng sợ.
Nguyễn Khiết nhỏ giọng hỏi: “Bà nội, cuối cùng chuyện này là sao vậy ạ?”
Lưu Hạnh Hoa không trả lời Nguyễn Khiết, mà đứng dậy đi thẳng ra ngoài, đến nhà chính hét lên: “Tôn Tiểu Tuệ! Cô chường mặt ra đây cho tôi!”
Cả nhà Tôn Tiểu Tuệ cũng đang ăn cơm, nghe tiếng kêu rần trời như thế, Tôn Tiểu Tuệ sợ tới mức đũa cũng run lên.
Nguyễn Trường Quý hỏi bà ta: “Đang yên đang lành mà gì thế?”
Tôn Tiểu Tuệ rũ mắt, nói chuyện không tự tin: “Ai biết lại là ai chọc mẹ.”
DTV
Nguyễn Trường Quý liếc bà ta rồi đứng dậy đi ra ngoài, đứng cạnh cửa nhìn Lưu Hạnh Hoa: “Mẹ, lại sao vậy?”
Lưu Hạnh Hoa chỉ ông ta: “Anh kêu Tôn Tiểu Tuệ ra đây cho tôi!”
Nguyễn Trường Quý quay đầu lại nhìn Tôn Tiểu Tuệ, Tôn Tiểu Tuệ dùng dằng buông đũa, lề mề đi đến bên cạnh Nguyễn Trường Quý.
Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa thấy Tôn Tiểu Tuệ đứng dậy, cũng vội đứng dậy đi theo bên cạnh.
Tôn Tiểu Tuệ nhìn Lưu Hạnh Hoa ở bên ngoài, phía sau Lưu Hạnh Hoa còn có Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Thúy Chi còn có hai đứa nhóc Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, thế trận trông đáng sợ lạ thường, giống như muốn tới bắt bà ta đi hỏi tội vậy.
Bà ta tằng hắng, nhìn Lưu Hạnh Hoa hỏi: “Lại sao nữa?”
Lưu Hạnh Hoa trả lời: “Có phải cô đi ra ngoài nói Thúy Chi nhà tôi muốn ly hôn hay không, có phải cô không?”
Bà ấy nói xong định chạy tới đánh Tôn Tiểu Tuệ, miệng vừa mắng: “Hôm nay tôi phải xé cái mồm thối của cô ra!”
Tôn Tiểu Tuệ sợ tới mức trốn phía sau Nguyễn Trường Quý, mạnh miệng chối: “Con không biết mẹ đang nói gì! Sao con biết Thúy Chi ly có ly hôn hay không, vì sao cô ta trở về con còn chẳng biết nữa là, nói làm sao mà nói?”
Nguyễn Trường Quý cản Lưu Hạnh Hoa lại, làm chứng cho Tôn Tiểu Tuệ: “Mẹ, chắc là mẹ nghĩ oan cho Tiểu Tuệ rồi, mọi người nói lén với nhau, bọn con nào có nghe được, sao nói được chứ? Cho dù có người nói, thì cũng là người biết chuyện!”
Lưu Hạnh Hoa không đánh tới Tôn Tiểu Tuệ, quay sang nói với Nguyễn Trường Quý: “Mày bao che cho nó đúng không?”