Nguyễn Trường Quý nói: “Không phải con bao che, là cô ta thật sự không có nói.”
Lưu Hạnh Hoa tức giận đến cắn răng, còn muốn xông tới đánh Tôn Tiểu Tuệ.
Nguyễn Thúy Chi kéo bà ấy lại: “Thôi đi mẹ, về ăn cơm đi.”
Không có chứng cứ đúng là làm ầm lên cũng không có lý, Lưu Hạnh Hoa đứng dằn xuống cơn tức một lúc, mới đen mặt xoay người trở về nhà bên.
Những người khác đi theo vào, đến nước này rồi cũng tự hiểu ra, vì sao lúc nãy Lưu Hạnh Hoa lại hỏi là ai đi ra ngoài nói chuyện Nguyễn Thúy Chi ly hôn. Đại khái là việc này đã truyền khắp thôn rồi.
DTV
Lưu Hạnh Hoa ngồi xuống húp hai hớp cháo, vẫn còn nói: “Chắc chắn là Tôn Tiểu Tuệ!”
Nguyễn Thúy Chi nói: “Nói thì nói, cũng không mất miếng thịt nào.”
Lúc trước cô ấy sợ người khác chê cười bao nhiêu thì bây giờ không sợ bấy nhiêu. Dù sao cái gia đình mà cô ấy nhẫn nhịn mười mấy năm để duy trì sự hòa thuận giả dối đã biến mất, những chuyện khác không còn quan trọng nữa rồi.
Nguyễn Trường Sinh nghe Nguyễn Thúy Chi nói vậy, thì lên tiếng: “Dù sao cũng đã truyền ra rồi, em thấy hay là ly hôn luôn cho rồi.”
Nguyễn Chí Cao nhìn Nguyễn Trường Sinh: “Anh nói nghe thật nhẹ nhàng, ly hôn thật thì bốn đứa nhỏ làm sao đây? Chưa ly người ta đã bàn tán thật lâu rồi, ly hôn bọn họ sẽ chỉ trỏ chị ba anh suốt đời! Tôi với mẹ anh sắp xuống mồ rồi nên cũng chẳng sao, nhưng chị ba anh chịu được sao?”
Nguyễn Khê khuấy cháo trong chén, chợt nói: “Vậy để cho Lưu Hùng đánh cả đời à?”
Nguyễn Chí Cao lại nhìn sang Nguyễn Khê: “Cái gì gọi là để cho nó đánh cả đời? Nó dám đụng tới một ngón tay đầu của con gái ông thử xem! Chuyện này chắc chắn ông sẽ làm cho ra lẽ, thằng Lưu Hùng kia cần phải sửa lại cái tật xấu này!”
Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Chí Cao: “Cháu cá với ông, Lưu Hùng không sửa nổi đâu, chuyện này đã trở thành điều bình thường trong cuộc sống của dượng ta rồi. Chỉ có một cách để anh ta sửa lại tật xấu này, đó là cô ba mạnh hơn dượng ta. Chỉ cần dượng đánh không lại cô ba, ra tay chắc chắn người bị thiệt là dượng ta, nên dượng sẽ sửa, nhưng mà có thể sao?”
Nguyễn Chí Cao nhìn Nguyễn Thúy Chi, nửa câu có thể cũng không nói nên lời.
Đừng nói mạnh hơn Lưu Hùng, đơn giản là đanh đá thôi Nguyễn Thúy Chi cũng không làm được.
Một lát ông ấy lại nói: “Kêu chú năm trị nó đi.”
Nguyễn Khê: “Lần này chú năm trị rồi, chờ Lưu Hùng đỡ hơn sẽ đón cô ba về, tự nhiên ông sẽ biết có tác dụng hay không. Đương nhiên bởi vì lần này bị dạy dỗ, anh ta sẽ yên phận một thời gian, nhưng tuyệt đối sẽ không sửa đâu.”
Lưu Hạnh Hoa nghe mà bực mình, lên tiếng: “Thôi, nói sau đi.”
Nguyễn Thúy Chi ở bên cạnh bưng chén cúi đầu, vẫn không nói gì.
Buổi tối rửa mặt xong nằm trên giường với Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, cô ấy mới chợt nói: “Mấy năm không gặp, Tiểu Khê lớn rồi.”
Nguyễn Khê ở trong tối chớp mắt: “Cũng hiểu chuyện được hơn chút.”
Dường như cảm thấy Nguyễn Khê thích hợp trò chuyện việc này, cô ấy lại hỏi: “Cháu cảm thấy dượng cháu sẽ không sửa thật à?”
Nguyễn Khê biết, chuyện vẫn chưa xảy ra, nên điều cô nói chẳng qua cũng chỉ là một khả năng mà thôi, nhưng đó là khả năng dập tắt hy vọng nên mọi người không ai thích nghe.
Cô cũng không muốn khư khư nói lại, vì thế hỏi lại Nguyễn Thúy Chi: “Cô ba, dượng sửa lại thì thế nào?”
Nguyễn Thúy Chi bị cô hỏi đến ngơ ngác.
Nguyễn Khê lấy hơi vào, rồi nói: “Chẳng lẽ cô ba chỉ cần chồng mình không đánh mình là được rồi ư? Hai người sống bên nhau, nắm tay đi cả đời, chẳng lẽ không cần biết ấm lạnh, không cần quan tâm và để ý sao? Con người dượng ấy như thế nào, đối xử với cô ba thế nào, cuộc sống của cô ba ra sao, chỉ có bản thân cô ba biết. Cho dù dượng sửa lại cái tật xấu xa nhất, thì sẽ không còn là người xấu nữa, không phải là tên cặn bã nữa sao?”
Nguyễn Thúy Chi nằm trong bóng đêm, thật lâu không nói gì.
Nguyễn Khê im lặng một lúc, nói tiếp: “Gặp phải cặn bã, chẳng phải cách tốt nhất là nghĩ cách tránh xa sao? Vì sao phải tốn thời gian trông cậy vào loại người này có thể sửa, dây dưa lãng phí thời gian, thậm chí chôn vùi cuộc đời vì họ. Chẳng lẽ kết hôn sinh con rồi thì cho dù đau khổ không chịu nổi, người phụ nữ cũng chỉ có chấp nhận số phận bước tiếp thôi sao?”
Nguyễn Thúy Chi vẫn không nói gì, Nguyễn Khê cũng không nói tiếp nữa, dù sao thì những lời cô nói cũng có vẻ không phù hợp với thời đại này cho lắm. Cô để đầu óc trống rỗng, một lúc sau mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, lại nghe Nguyễn Khiết ở bên cạnh đã ngủ rồi, cho nên cũng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Nguyễn Thúy Chi nằm ở một đầu giường khác, thật lâu không ngủ.
Buổi tối Nguyễn Thúy Chi ngủ rất trễ, nhưng sáng hôm sau vẫn thức dậy sớm