Cố Nguyệt Hoài do dự nói: “Không biết bí thư chi bộ còn không nhớ Nhậm Thiên Tường không?”
Nghe vậy, Vương Phúc sửng sốt, nhìn Vương Bồi Sinh một cái, người nọ nói: “Chính là nam đồng chí có xuất thân địa chủ mà lần trước gây chuyện ở đại đội chúng ta sao? Tôi nhớ, lúc ấy hình như cậu ta có dính líu đến Điền Tĩnh?”
Vương Phúc tỉ mỉ hồi tưởng, nói: “Chính là Nhậm Thiên Tường mà đùa giỡn lưu manh với Điền Tĩnh sao?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Đúng vậy, chính là anh ta. Khi đó Điền Tĩnh đến trại cải tạo lao động, Nhậm Thiên Tường cũng đi, giữa hai người dường như không trong sạch, tôi từng thấy sau khi Điền Tĩnh trở về thì Nhậm Thiên Tường cũng âm thầm mò vào nhà cô ta.”
“Điền Tĩnh thấy tôi biết được quan hệ của hai người, từ đó về sau càng oán hận tôi.”
Biểu cảm của Cố Nguyệt Hoài có chút khó xử, giọng điệu cũng cực kỳ thẹn thùng. Trong thời đại này, quan hệ nam nữ như của Điền Tĩnh và Nhậm Thiên Tường sẽ phải nhận lấy mưa gió trong lễ rửa tội. Vấn đề tác phong như này là cần phải phạt thật mạnh.
Vương Phúc và Vương Bồi Sinh nhíu mày suy tư, dù sao hai người này cũng có tiền án, lời của Cố Nguyệt Hoài cũng không phải không có đạo lý.
Hơn nữa, rốt cuộc hai người này có quan hệ hay không, chỉ cần kiểm tra giống như lần trước là có thể làm rõ ràng.
Vương Bồi Sinh nói: “Đây đúng là một lý do, cô yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ nhớ kỹ. Còn có một nguyên nhân nữa? Là cái gì? Cô nói ra hết đi, vừa hay trở về huyện Thanh An, chúng ta lập tức báo cáo rồi tính sau.”
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc hơn rất nhiều.
Cô hạ giọng nói: “Có một buổi tối tôi bắt gặp Trần Nguyệt Thăng và Điền Tĩnh, lúc ấy hai người bọn họ đang tranh chấp chuyện chia tay.” Vương Phúc nghi ngờ nói: “Chuyện chia tay? Nếu như là đối tượng chính đáng, bị cô đụng phải cũng không có vấn đề gì chứ?”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, giọng điệu cực kỳ trịnh trọng: “Hai người cũng biết, điều kiện của nhà Điền Tĩnh khá kém, phần lớn chuyện ăn mặc đều nhờ Trần Nguyệt Thăng cho, nên đương nhiên cô ta không muốn chia tay. Cho nên lúc ấy đã nói không biết lựa lời, nói... Nói rằng cả nhà Trần Nguyệt Thăng lợi dụng chức vụ để mưu cầu lợi ích, thường xuyên mượn cơ hội đi đến xã cung ứng để nuốt riêng tiền của trong đại đội!”
Nghe vậy, sắc mặt Vương Phúc và Vương Bồi Sinh đều thay đổi kịch liệt, thất thanh nói: “Lời này cũng không thể nói bừa!”
Cố Nguyệt Hoài lộ vẻ mặt rất chân thật, nói: “Lời này làm sao tôi dám nói bừa được? Hai người ngẫm lại xem, mặc dù gia đình Trần Nguyệt Thăng có hai đội trưởng, nhưng từ đâu mà vốn liếng lại sung túc đến vậy? Tùy tiện cũng có thể lấy ra được mười đồng hai mươi đồng?”
“Chúng ta đều biết luật sắc là ‘không được lấy một đường kim mũi chỉ của nhân dân’, cả nhà Trần Nguyệt Thăng lại phạm tội một cách công khai như vậy. Bí thư chi bộ, mọi người cũng không thể nhân nhượng được. Dù có thế nào, trước tiên phải điều tra, kiểu gì cũng để lại dấu vết thôi.”
Vương Phúc cũng không hút thuốc nữa, sắc mặt khó coi, mơ hồ có chút xanh xao.
Vương Bồi Sinh cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt lạnh lùng: “Nếu quả thật giống như lời cô nói, vậy đại đội của chúng ta nhất định không được nhân nhượng! Trước tiên không nên để lộ chuyện này ra ngoài, trở về kiểm tra lại sổ sách, tìm được chứng cớ hẵng ra tay!”
Vương Phúc không có biểu cảm gì, nhưng quanh người đã thấy rõ vẻ vô cùng tức giận.
Cố Nguyệt Hoài cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, đáy mắt tràn đầy sự hờ hững.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc buông tha cho Trần Nguyệt Thăng, đó là một tên tiểu nhân không hơn không kém, trong khi mọi người đang sống cuộc sống hỗn loạn, người như anh ta dựa vào cái gì mà có thể bình yên vô sự?
Chỉ là không biết, sau khi bị tước đoạt danh tiếng tiểu đội trưởng, lại phát hiện ra vợ mình cắm sừng, con cũng không phải của mình thì Trần Nguyệt Thăng sẽ có cảm xúc gì? Có tuyệt vọng như cô ở kiếp trước hay không?
Gương mặt Cố Nguyệt Hoài giãn ra, nụ cười bên môi nhạt đi rất nhiều.
Bởi vì chuyện của Điền Tĩnh và Trần Nguyệt Thăng, không khí trên xe bò nặng nề hơn rất nhiều, một đường không nói gì.
-----------------
Bệnh viện huyện Thanh An.
Vương Bồi Sinh buộc chặt xe bò, nói: “Bí thư chi bộ, ông đi xem thanh niên trí thức Hoàng thế nào rồi, để tôi xem xe bò.”
Vương Phúc bắt chéo tay sau lưng, yên lặng gật đầu.
Cố Nguyệt Hoài đi theo phía sau vào bệnh viện, sau khi hỏi y tá thì biết phòng bệnh của Hoàng Thịnh cũng ở lầu hai, gần Yến Thiếu Ương.
Cô nói: “Bí thư chi bộ, ông qua trước đi, tôi đưa cơm cho cha tôi rồi lát nữa sẽ qua.”
Vương Phúc nói: “Được, cô mau đi đi, dọc đường tới đây cơm canh cũng sắp nguội rồi.”
Lúc Cố Nguyệt Hoài đi tới phòng bệnh của Cố Chí Phượng, nghe được bên trong truyền đến giọng nói của bác cả Cố Thiên Phượng.
“Thằng tư, chân của em cũng không có gì to tát, đến lúc đó em đi đi?”
Cố Nguyệt Hoài đẩy cửa vào, nghi hoặc nói: “Đi đâu?”
Cố Thiên Phượng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, vừa nhìn đã không khỏi thở dài. Trước kia cô gái này trông vừa béo vừa xấu, hiện tại lại giống như biến thành một người khác, hoàn toàn lột xác. E rằng với dáng vẻ trong veo như nước này thì tiền đồ sau này sẽ không hề nhỏ.
Nghĩ như vậy, trên mặt Cố Thiên Phượng lập tức lộ ra nụ cười: “Bé tới rồi à, cha cháu đã khá hơn nhiều nên bác đến để nói với cha con, mấy ngày nữa anh con kết hôn, người làm chú như cha con cũng phải có mặt chứ.”
Cố Nguyệt Hoài đã rõ, con trai Cố Thiên Phượng là Cố Gia đã sắp kết hôn, lần trước còn tới mượn năm mươi đồng tiền sính lễ.
Nhưng bảo cha cô có mặt chỉ là giả, còn muốn tiền mừng mới là thật chứ gì?
Đây là thấy điều kiện nhà bọn họ tốt, với tư cách là chú “Ruột”, tiền mừng cũng không thể cho quá ít? Muốn nhân cơ hội kiếm chút tiền? Tính toán cũng ghê gớm lắm.
Cố Tích Hoài ôm cánh tay đứng ở bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười giả dối, có thể thấy là cũng đã nhìn thấu tất cả.
Cố Chí Phượng vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đã ngồi dậy khỏi giường bệnh: “Bé, sao giờ con lại tới đây?”
Cố Nguyệt Hoài cũng không nhiều lời, lấy hộp cơm trong giỏ xách ra: “Đưa cơm tới cho mọi người, mau ăn đi, kẻo nguội.”
“Cơm? Em không nói thì không có cảm giác, vừa nói đã lập tức thấy đói bụng.” Cố Tích Hoài vốn dĩ đang đứng ở bên cạnh, ánh mắt đã sáng lên. Mấy ngày nay không ăn cơm Cố Nguyệt Hoài làm, luôn cảm thấy trong bụng không đủ dầu mỡ, cho nên phải bổ sung một phen mới được.
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười lắc đầu, mở hộp cơm ra, một mùi thơm xông vào mũi.
Cố Thiên Phượng hít hít mũi, ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Bé, đây là cháu làm sao?”
Cháu gái của ông ta, thật sự là càng thay đổi càng tốt, hay là nhờ người tìm đối tượng trong thành phố cho cô nhỉ?
Nghĩ như vậy, Cố Thiên Phượng lại nghiêm túc đánh giá Cố Nguyệt Hoài vài lần, càng nghĩ càng cảm thấy có thể. Dáng vẻ xinh đẹp này, cho dù tìm một quan viên cũng không có vấn đề gì, nói không chừng về sau cháu gái này còn phải cảm ơn ông ta.
Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn về phía Cố Thiên Phượng, không có gì áy náy mà nói: “Bác cả, không biết bác ở đây, nên không chuẩn bị cơm.”
Cố Thiên Phượng xua tay, trong lòng đang có tính toán, đương nhiên không so đo nhiều.
Cố Nguyệt Hoài cầm món canh gà trong giỏ xách ra, nói: “Cha, anh ba, hai người ăn trước đi, con đi đưa cơm cho Thiếu Ngu.”
Nghe vậy, Cố Chí Phượng liếc cô một cái, trong miệng lẩm bẩm: “Bản thân con đã ăn no chưa mà đã đi đưa cơm cho người khác? Người ta có nhận ân tình của con không? Chủ yếu con đến đây là để đưa cơm cho người ta chứ gì?”
Nói xong, giọng nói Cố Chí Phượng mang theo một chút chua xót, cải trắng nhà mình mới mọc tươi tốt thì đã muốn heo đến ủi rồi.
Cố Nguyệt Hoài bật cười, vừa muốn mở miệng, Cố Tích Hoài đã phất phất tay, đuổi người đi: “Được rồi, em mau đi đi.”
Cô ném cho Cố Tích Hoài một ánh mắt cảm kích, xách giỏ chạy đi nhanh như chớp, trước khi rời đi còn nghe thấy Cố Thiên Phượng nghi hoặc lại cảnh giác hỏi: “Thiếu Ngu? Thiếu Ngu nào? Bác có quen không?”