Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 297

Cố Nguyệt Hoài không quan tâm đến Cố Thiên Phượng, một đường chạy lon ton lên lầu, mới vừa chạy đến cửa phòng bệnh của Yến Thiếu Ương, giơ tay chuẩn bị gõ cửa thì cửa ở bên trong đã mở, lộ ra khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng mang khí thế cương quyết của Yến Thiếu Ngu.

Lúc anh nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Sao em lại tới đây?”

Cố Nguyệt Hoài liếc anh, trán nhíu thành hình chữ Xuyên: “Nghe ý tứ trong lời nói của anh, có vẻ là không muốn thấy em?”

Nhận thấy ý tứ nguy hiểm trong lời nói của Cố Nguyệt Hoài, Yến Thiếu Ngu khẽ cười ra tiếng, một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, một tay nhận lấy cái giỏ mà cô khoác trên tay, nói với ánh mắt nghiêm túc: “Anh cũng không nói như vậy, em vào đi, mang cái gì thế?”

Đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài nổi lên ý cười: “Mang cơm cho anh và Thiếu Ương đấy.”

Yến Thiếu Ngu nhướng mày, nhìn cô với vẻ không đồng tình: “Không mệt sao?”

Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, nhếch khóe môi lên nói: “Đem đến cho anh thì không mệt.”

May mà câu này không có để Cố Chí Phượng nghe được, nếu không người làm cha này sẽ rơi lệ đầy mặt mất.

Yến Thiếu Ngu không cười, chỉ nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, đáy mắt dường như có cảm xúc mà cô không hiểu được.

Cố Nguyệt Hoài nghi ngờ đánh giá Yến Thiếu Ngu: “Làm sao vậy? Vừa rồi anh định đi đâu thế?”

Yến Thiếu Ngu lắc đầu: “Phòng bên cạnh hơi ồn, chuẩn bị ra ngoài xem, ăn cơm trước đi.”

Phòng bên cạnh hơi ồn ào? Phòng bên cạnh? Không phải bọn Hoàng Thịnh ở ngay phòng bệnh bên cạnh đó chứ?

Con ngươi của Cố Nguyệt Hoài lóe sáng, cũng không nhiều lời, đi tới bên giường bệnh nói: “Thiếu Ương, hôm nay thế nào rồi? Còn đau không?” Cô nhìn Yến Thiếu Ương, mượn tư thế đắp chăn cho cậu ấy, từng chút từng chút xâm nhập khả năng chữa trị vào lưng của cậu ấy.

Cô không dám lập tức trị liệu cho cậu ấy khỏe ngay, chỉ có thể hành động ngấm ngầm như vậy, tránh cho người bên ngoài nghi ngờ.

Yến Thiếu Ương nghiêng mặt nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt ngại ngùng: “Chị Nguyệt Hoài, tôi không sao, cũng đã khá hơn nhiều rồi.”

Cậu ấy vừa nói xong thì cảm thấy sống lưng vốn còn đau đớn bỗng không ngừng nóng hầm hập, không khỏi sửng sốt trong chớp mắt.

Cố Nguyệt Hoài cười khẽ: “Không sao là tốt rồi, dưỡng thương cho tốt, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”

Cô nhìn Yến Thiếu Ương, trong mắt là sự ấm áp nhàn nhạt.

Kiếp trước tính tình cậu ấy nhút nhát ngượng ngùng, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy có cảm giác khoảng cách, giống như hiện tại, rõ ràng lớn hơn cô vài tuổi, nhưng lại bởi vì Yến Thiếu Ngu mà lời trong lời ngoài đều mang thêm chữ “Chị”.

“Ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của tôi thế nào.” Cô nói xong, đi tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu. Anh đã lấy hộp cơm trong giỏ xách ra, vừa mở nắp mùi canh gà đã xông thẳng vào mũi rồi lập tức tản ra.

Yến Thiếu Ngu nhìn cơm bí đỏ trong hộp, đôi mắt đen láy lóe sáng.

Cố Nguyệt Hoài chần chờ một chút, nói: “Anh ăn cơm, để em đút cho Thiếu Ương?”

Lúc này Yến Thiếu Ương không thể cử động, nằm sấp cũng không tiện, ăn cơm được người đút, nhưng kiếp này không có giống với kiếp trước, ít nhiều Yến Thiếu Ương cũng không tính là quá thân thuộc với cô, đút cơm cũng hơi kỳ quái.

Hơn nữa, mặc dù hiện tại trên danh nghĩa cô là chị dâu của Yến Thiếu Ương, nhưng dù sao vẫn chưa kết hôn mà?

Bên kia, Yến Thiếu Ương cũng vội nói: “Không cần, không cần đâu chị Nguyệt Hoài, chờ anh cả ăn xong đút cho tôi cũng được.”

Yến Thiếu Ngu ngước mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, môi mỏng khẽ mím: “Anh đút.”

 

Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu, nghĩ đến Vương Phúc ở sát vách, nhân tiện nói: “Lúc này còn có bí thư chi bộ đi cùng, Hoàng Thịnh đau bụng nằm viện, ngay phòng bệnh sát vách. Để em qua xem thử, thuận tiện vẽ mấy bức tranh đáng xấu hổ của anh ta.”

“Hoàng Thịnh?” Yến Thiếu Ngu nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói: “Em đi đi.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, từ trong giỏ lấy ra bảng vẽ, đi sang phòng bên cạnh.

 

Yến Thiếu Ương nhai cơm bí đỏ, trên mặt lộ ra nụ cười: “Chị Nguyệt Hoài thật sự có lòng với anh cả.”

Trong giọng nói của cậu ấy khó nén được vẻ vui mừng, dù sao nhiều năm qua, cha mẹ bận rộn, vẫn luôn là anh cả lặng lẽ gánh vác tất cả mọi chuyện. Anh đã quá mệt mỏi, bây giờ có người quan tâm anh, chăm sóc anh, làm cho anh vui vẻ, đây thật sự là điều không thể tốt.

Yến Thiếu Ngu mím chặt môi, lông mày nhíu lại, mang cảm xúc nhàn nhạt.

Yến Thiếu Ương không nghe thấy câu trả lời, cố sức nghiêng đầu nhìn anh một cái, một lúc lâu mới nói: “Anh cả không biết nên nói với chị Nguyệt Hoài như thế nào sao? Chuyện này đúng là rất khó khăn, hai người mới vừa ở bên nhau, nếu không phải vì em…”

Giọng nói của cậu ấy có chút chán nản và mất mát, luôn muốn trở thành trợ lực của anh cả, nhưng kết quả vẫn là người níu chân.

Yến Thiếu Ngu nhíu mày, liếc cậu ấy một cái, giọng nói ngoan cố lạnh lùng: “Cho dù không vì em, anh cũng phải đi.”

Trong phòng bệnh bỗng chốc trở nên im bặt, yên tĩnh đến đáng sợ.

*

Cố Nguyệt Hoài đi tới phòng bệnh bên cạnh, cửa đóng lại, bên trong lại có tiếng kêu rên không gián đoạn.

Cô gõ cửa, người mở cửa là Bùi Dịch.

Cố Nguyệt Hoài đi vào phòng bệnh, hỏi: “Thanh niên trí thức Hoàng thế nào rồi?”

Bùi Dịch thở dài, trên mặt ẩn chứa nỗi sợ hãi: “Bác sĩ cho dùng thuốc nhưng không có hiệu quả gì, chuẩn bị rửa dạ dày cho anh ta, cũng không biết thanh niên trí thức Hoàng đã ăn trúng cái gì mà lại có hậu quả lớn như vậy.”

Cố Nguyệt Hoài không lên tiếng nữa, nhìn thoáng qua Vương Phúc đang đứng bên giường bệnh, dáng vẻ sốt sắng.

Đám thanh niên trí thức này liên tiếp xảy ra chuyện, cũng làm cho Vương Phúc đã lớn tuổi lao lực quá độ. Chỉ cần những tên con ông cháu cha này xảy ra chút chuyện, chỉ sợ sẽ có người tìm tới cửa, đến lúc đó, có khi còn có thể liên lụy đến toàn bộ đại đội.

Nhưng cô không hối hận khi đối phó với Hoàng Thịnh là được.

Người này kiếp trước cũng sai khiến Thôi Hòa Kiệt đối phó Yến Thiếu Ngu, chịu chút đau khổ cũng là việc nên làm.

Nghĩ như vậy, Cố Nguyệt Hoài hướng ánh mắt về phía Hoàng Thịnh nằm ở trên giường bệnh.

Vừa nhìn, lông mày không khỏi nhướng lên, ngược lại làm cho cô hiểu rõ năng lực của mình hơn.

Trên đầu Hoàng Thịnh là những hạt mồ hôi to như hạt đậu, cơ thể cũng không tự chủ được mà run rẩy, tứ chi co rút, cổ họng khàn khàn phát ra từng tiếng kêu rên đau đớn. Hai tay anh ta ôm bụng, cuộn mình ở trên giường bệnh, cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo.

Sức mạnh chữa trị, có thể g.i.ế.c người, cũng có thể cứu người.

Con ngươi của Cố Nguyệt Hoài khẽ nhúc nhích, đáy mắt hiện lên một tia u ám, cô có thể dùng năng lực này để g.i.ế.c c.h.ế.t Điền Tĩnh không?

Ý nghĩ này của cô vừa mới xuất hiện, mấy bác sĩ đã đi vào phòng bệnh, đẩy Hoàng Thịnh đi, muốn dẫn anh ta đi rửa dạ dày.

Vu Kiến Quốc lo lắng hỏi một câu: “Anh năm, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Cố Nguyệt Hoài quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy được Tống Kim An, trên mặt anh ta tràn đầy vẻ mệt mỏi và buồn bã, có thể nhận thấy những gì đã trải qua trong khoảng thời gian này cũng là khiến đứa con của trời này cảm thấy mệt nhọc, Điền Tĩnh còn chưa xuất viện, thằng đệ lại nằm viện.

Tống Kim An cũng nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, yết hầu anh ta di chuyển một cái, trong con ngươi màu nâu không phân biệt được cảm xúc.

Anh ta nói: “Làm hết sức mình, thuận theo ý trời.”

Cố Nguyệt Hoài có chút ngạc nhiên, lời này cũng không giống như lời Tống Kim An sẽ nói ra.

Nhưng thời đại này, trình độ chữa bệnh vô cùng thấp, máy truyền dịch cũng không phải đồ dùng một lần, mà là loại ống cao su màu vàng hơi thô, loại ống này cắm vào trong dạ dày cũng không dễ chịu, xem như Hoàng Thịnh cũng chịu không ít khổ sở.

Cô tìm một vị trí, ung dung ngồi xuống, liếc mắt nhìn mọi người đang gấp gáp như kiến trên chảo nóng, cọ vẽ rơi xuống xoạt xoạt, phác họa vẻ mặt của mọi người, coi như là ghi chép lại một chút tình nghĩa sâu sắc giữa các thanh niên trí thức.

 

 
Bình Luận (0)
Comment