Bạch Thải Vi rời khỏi Yến Thiếu Ngu mà không hề có chút cảm xúc d.a.o động nào, giống như chỉ là một người xa lạ rời đi.
Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn anh, khẽ tặc lưỡi một tiếng, cằm hơi hếch về phía Bạch Thải Vi rời đi, nói: “Đã nhìn ra chưa? Bạch Thải Vi có ý với anh, chỉ cần anh có chút phản hồi, nói không chừng bữa tiệc xem mắt tối nay sẽ phải kết thúc sớm.”
Mặc dù lời này của cô mang theo chút trêu chọc, nhưng cũng là ăn ngay nói thật.
Tâm tư Bạch Thải Vi rất dễ dàng nắm bắt, vị thiên kim tiểu thư này có tính tình thẳng thắn, thích và chán ghét không hề che giấu. Trước đó có thể bởi vì xa cách lâu ngày gặp lại mà tràn đầy nhiệt tình với Yến Thiếu Ngu, sau đó cũng có thể bởi vì không thích cô, mà hất đầu rời đi.
Yến Thiếu Ngu lẳng lặng nhìn cô một lát, cũng không nói lời nào.
Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài hơi co rút, nở nụ cười lấy lòng với Yến Thiếu Ngu, đưa tay nắm chặt cánh tay anh: “Tức giận à? Em chỉ thuận miệng nói, thuận miệng nói thôi. Tôi nói anh nghe, nếu anh mà dám đáp lại, cho dù chỉ bằng một cọng tóc thì em, buổi tối hôm nay em nhất định sẽ cho nhanh biết được thủ đoạn của em!”
Nói xong, Cố Nguyệt Hoài làm bộ làm tịch bẻ ngón tay, trong đôi mắt tựa như mèo con hiện lên ý cười.
Đôi môi mỏng của Yến Thiếu Ngu hơi mím chặt, nhìn nụ cười trong mắt Cố Nguyệt Hoài, sau một lúc lâu, khẽ thở dài một tiếng. Nếu câu này là người khác nói, anh cũng sẽ không để ý tới, nhưng anh không thích cô gán ghép anh với người phụ nữ khác lại với nhau.
Anh không nói gì nữa, cũng không hất cổ tay của Cố Nguyệt Hoài ra, mà nói: “Đi vào thôi.”
Cố Nguyệt Hoài vội vàng gật đầu, trên gương mặt tinh xảo nở một nụ cười, cùng Yến Thiếu Ngu đi vào hội trường.
Bữa tiệc trong thập niên 70, không có quá chú trọng, cũng không long trọng hoa mỹ như mấy chục năm sau, không có món ăn tinh xảo, điệu Waltz du dương, nhưng âu phục giày da hay bữa tiệc linh đình đặt ở thời đại nào cũng không lỗi thời.
Trong hội trường bày ra mấy cái bàn tròn thật to, lúc này đã có người ngồi rải rác.
Nhưng phần lớn đều là người trẻ tuổi, chưa có nhân vật lớn tuổi tác cao nào tới. Tuy nhiên cũng có thể hiểu được, nhân vật lớn đều sẽ xuất hiện cuối, đến càng muộn thân phận càng cao. Hơn nữa, buổi tối hôm nay thật ra là bữa tiệc xem mắt của người trẻ.
Vừa vào hội trường, Cố Nguyệt Hoài đã nhìn thấy Bạch Thải Vi ở bàn tròn chính giữa.
Từ trước đến nay cô ta rất được săn đón, lúc này mới vừa mới tiến vào không lâu, bên cạnh đã có không ít cô gái cùng tuổi đến tụ tập, có một người còn rất quen mắt, chính là Hứa Ân ngày hôm qua cùng Bạch Thải Vi đi đến cửa hàng ký gửi mua vòng.
Hiển nhiên hôm nay Hứa Ân cũng cất công ăn diện một phen, tuy rằng có nhan sắc trẻ con, nhưng trang điểm tao nhã lại hòa tan đi vài phần cảm giác non nớt do tuổi tác còn nhỏ, hơn nữa mặc váy bó sát lộ rõ dáng người, ở hội trường trông hết sức bắt mắt.
Không biết cô ta nói cái gì, các cô gái bên cạnh đều nở nụ cười, duy chỉ có Bạch Thải Vi cúi thấp mí mắt, một câu cũng không nói.
Lúc này, Bạch Thải Vi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên gương mặt thanh tú của cô ta mang theo nét phiền muộn nhàn nhạt, nhìn thẳng về phía cánh cửa.
“Thải Vi, cô làm sao thế?” Hứa Ân sững sờ, chú ý mới thấy hình như hôm nay tâm trạng của cô ta không được tốt, giọng điệu cũng mang theo vài phần cẩn thận nhưng Bạch Thải Vi cũng không có trả lời lời của cô ta, chỉ là vẫn nhìn về phía cửa.
Hứa Ân nhíu mày, cũng nhìn sang bên kia.
Khi cô ta nhìn thấy Yến Thiếu Ngu mặc quân trang, dáng người vô cùng cao ráo thì đôi mắt bỗng chốc sững sờ, không khỏi nhìn thêm vài lần. Cô ta không biết Yến Thiếu Ngu, chỉ đơn thuần cảm thấy người này cực kỳ xuất sắc trong bữa tiệc đêm nay.
Nhưng khi cô ta dời tầm mắt sang, lúc nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài khoác lấy cánh tay Yến Thiếu Ngu thì con ngươi chấn động: “Sao lại là cô ta?”
Đối với một người bình thường như Cố Nguyệt Hoài mà dám to gan bắt chẹt cô ta, khiến cô ta có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, hơn nữa vẻ ngoài của cô ta thật sự làm cho người ta muốn quên cũng quên không được. Mặc dù xưa nay Bạch Thải Vi nổi tiếng xinh đẹp, ở trước mặt cô ta cũng không dám nói là đẹp.
Cô ta có chút ghen tị, một người vô cùng bình thường, cần gì phải có vẻ ngoài xuất chúng như vậy?
Bộ n.g.ự.c đầy đặn của Hứa Ân không ngừng phập phồng, một hồi lâu mới bình ổn lại, ánh mắt đi theo chuyển động của Cố Nguyệt Hoài một hồi lâu, rồi cô ta mới quay đầu nhìn về phía Bạch Thải Vi, giọng điệu có chút không vui: “Cô ta rốt cuộc là người nhà ai thế?”
Nếu đối phương có thể tiến vào đại viện của thành ủy, cũng đủ để chứng tỏ cô cũng không phải là người có xuất thân bình thường như họ nghĩ.
Giờ khắc này, Hứa Ân nghiến răng, lòng ghen tị đang thiêu đốt hừng hực.
Người bình thường mà cô ta nghĩ, lại giống với cô ta, đều có bối cảnh, làm sao ông trời lại tốt bụng với một người đến thế chứ?”
Bạch Thải Vi thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn ly trên bàn, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Không biết.”
Hứa Ân cũng không quan tâm đến sự khác thường của Bạch Thải Vi, cô ta suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không nhịn được cục tức này, cảm thấy phải đi thăm dò thử. Lỡ như đối phương trà trộn vào, chỉ để câu con rể rùa vàng thì sao?
Cô ta cũng không quên, dáng vẻ ngày hôm qua đối phương bán bảo bối của nhà mình ở cửa hàng ký gửi, người như vậy thật sự có bối cảnh sao?
Nghĩ vậy, Hứa Ân lập tức đứng dậy đi về phía Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu.
Môi Bạch Thải Vi giật giật, vốn dĩ muốn ngăn cản, dù sao anh ba của nhà họ Yến cũng không phải là người tốt tính, nhưng cô ta cũng rất muốn biết rốt cuộc vì sao hai người bọn họ lại dính líu đến nhau. Con ngươi cô ta hơi tối, không lên tiếng ngăn cản.
Yến Thiếu Ngu dẫn Cố Nguyệt Hoài ngồi xuống bàn, rót ly nước đưa cho cô: “Bữa tiệc như thế này rất nhàm chán.”
Trước kia khi anh còn ở thủ đô, cũng thường xuyên đi theo Yến Thú Chi, Kỷ Thanh tham gia kiểu tiệc nhàm chán này nhưng từ khi nhà họ Yến trở nên đìu hiu, cũng không nhận được thiệp mời dự tiệc nữa. Đương nhiên, cho dù có, anh cũng không có tâm trạng để mà tham gia.
Cố Nguyệt Hoài nhún vai: “Chúng ta chỉ cần quan sát Tống Lâm, Bạch Kính, cũng không phải tới tham gia bữa tiệc.”
Nguyệt
Cô cũng không phải tới góp vui, mà tới vì chuyện quan trọng.
Cố Nguyệt Hoài bưng ly nước lên nhấp một ngụm, bỗng nhiên phát hiện có một bóng người với khí thế hung dữ, Cô nghiêng mắt nhìn sang thì thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Hứa Ân. Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, quả nhiên không thể trốn thoát khỏi vận mệnh bị người ta để mắt đến.
Yến Thiếu Ngu cũng chú ý tới Hứa Ân, đôi mắt hoa đào hẹp dài lạnh lùng nhìn đối phương.
Bước chân Hứa Ân dừng lại, không biết tại sao, trên lưng lại toát ra một tầng mồ hôi.
Cô ta nhíu mày nhìn Yến Thiếu Ngu một cái, chợt nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong lời nói không mang theo sự thăm dò, mà tràn đầy vẻ thù địch: “Sao cô lại ở đây? Có phải cô trốn tránh sự kiểm soát của cảnh vệ, để trà trộn vào hay không? Mục đích của cô là gì?”
Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài co rút, người này không có đầu óc phải không. Tránh được sự kiểm tra của cảnh vệ, cô đâu có biết dịch chuyển tức thời.
Cô hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng suy nghĩ một chút, buổi tối hôm nay là tới để tìm hiểu tin tức, không thể quá phách lối. Bởi vì bị Hứa Ân nhằm vào, mơ hồ có không ít ánh mắt đều nhìn tới, đánh giá cô và Yến Thiếu Ngu.
Nhưng Cố Nguyệt Hoài còn chưa lên tiếng, Yến Thiếu Ngu đã lạnh lùng nói: “Cô ấy theo tôi vào, có vấn đề gì không?”
“Anh là ai?” Hứa Ân ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, trong lòng có chút không thoải mái.
Người này có vẻ ngoài đẹp thật đấy, đáng tiếc mắt nhìn không được tốt. Ý bảo vệ lộ rõ ở trong câu nói, cho dù heo nghe xong cũng hiểu được quan hệ của hai người họ. Mà người phụ nữ này ngoại trừ khuôn mặt thì có điểm nào tốt chứ?