Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 444

Giọng nói Yến Thiếu Ngu rất nhạt, không mang theo cảm xúc, nói thẳng: “Quân nhân.”

Hứa Ân sửng sốt, nhìn thoáng qua quân trang trên người anh, bỗng chốc bên tai đỏ ửng xuống tới cổ, chỉ cảm thấy Yến Thiếu Ngu cố ý lấy cô ta ra đùa giỡn. Người ta hỏi câu hỏi này, là hỏi về bối cảnh thân phận của anh, ai nhìn mà không biết anh là quân nhân chứ?

Cố Nguyệt Hoài đứng lên, miễn cưỡng duỗi thắt lưng, nói: “Đồng chí Hứa, cô cũng không cần tiếp tục thăm dò, chúng tôi chỉ là người bình thường, không có bối cảnh gì đặc biệt. Chẳng qua đến đây mở mang kiến thức, vừa không có mục đích, cũng không có ác ý.”

Hứa Ân lộ vẻ mặt không tin, ngày hôm qua gặp ở cửa hàng ký gửi, hôm nay lại gặp ở chỗ này, có thể là trùng hợp sao?

Nhưng hoài nghi của cô ta không có duy trì được bao lâu, bởi vì cửa hội trường bỗng nhiên yên tĩnh, chợt phát ra một trận ồn ào náo nhiệt. Tất cả mọi người nhìn qua, một đám người mặc tây trang giày da, đi vào với vẻ uy nghiêm.

Hứa Ân cắn cắn môi, không cam lòng quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu một cái, không nói nhiều nữa, xoay người rời đi.

Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu nhìn nhau, xem ra khách quý quan trọng đều đã có mặt.

Người đi trước tuổi gần năm mươi, tóc hơi bạc, trên người mặc một bộ quân trang thẳng tắp, huy chương quân công lại chiếm cứ một nửa giang sơn, trên người toát ra hơi thở uy nghiêm, đanh thép sát phạt mà người bên ngoài không có.

Cố Nguyệt Hoài gần như không cần hỏi nhiều, cũng biết người này hẳn là thủ trưởng quân khu số 8.

Cô có nghe Lâm Cẩm Thư nhắc tới Từ Xuyên Cốc, đương nhiệm chức vụ quân trưởng quân khu số 8, là trợ thủ của Yến Thú Chi khi còn nhậm chức.

Đồng thời, ông ấy và Tống Lâm cũng giống nhau, khi nhà họ Yến ngã ngựa, đáng lẽ phải bị liên lụy nhưng lại càng tiến xa hơn. Cho dù là người ngoài cũng có thể nhận thấy bên trong có gì mờ ám, ông ấy và Tống Lâm có kết hợp với nhau thì cũng rất bình thường.

Chỉ là, nếu Từ Xuyên Cốc thật sự là kẻ phản bội, vậy vì sao Yến Thiếu Ngu còn cố chấp muốn đến quân khu số 8? Sau đó, làm sao anh nhận được quân quyền, một lần nữa đứng vững gót chân ở thủ đô?

Điều đó là điều không thể nào, vì vậy cô nghiêng về hướng Từ Xuyên Cốc là người tốt.

Về phần Tống Lâm, từ thái độ ngày càng xa lánh của Yến Thiếu Ngu đối với Tống Kim An là có thể nhận ra, đó không phải người tốt.

Còn có Bạch Kính, người mới nhậm chức đứng đầu tỉnh H, ông ta có vai trò gì ở trong đó?

Nguyệt

Cố Nguyệt Hoài sắp xếp lại tin tức trong đầu, càng cảm thấy mọi chuyện thêm phức tạp, người và sự việc liên quan trong đó chỉ sợ là không ít. Cô ngồi trở lại bên cạnh Yến Thiếu Ngu, yên lặng nhìn chằm chằm về phía xa xa, muốn từ đó phát hiện thêm nhiều manh mối hơn.

Sau Từ Xuyên Cốc, chính là Bạch Kính và Tống Lâm.

Tuy rằng cô chưa từng gặp mặt Tống Lâm trực tiếp, nhưng ông ta có vẻ ngoài khiến người ta có thể có thêm vài phần cảm giác quen thuộc. Huống chi Tống Lâm và Tống Kim An đang tụt lại phía sau ông ta một bước trông rất giống nhau, hai người đều có một đôi mắt màu nâu nhạt, muốn không nhận ra cũng khó.

Liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra Bạch Kính, ông ta và Bạch Thải Vi không phải giống ở một phương diện nào đó, mà là mặt mũi giống nhau đến sáu phần.

Một người đàn ông trung niên, nhưng thân phận và làn da đều giữ gìn vô cùng tốt, đeo một cặp kính, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt. Xem ra trong ba người thì ông ta không có khí chất cán bộ nhất, mang theo một chút dịu dàng của ông chú nhà bên, làm cho người ta nảy sinh thiện cảm.

Sau đó nữa, chính là một số quan viên của thành phố Hoài Hải, xông pha đi đầu là cha của Hứa Ân, Hứa Vũ Sơn thị trưởng thành phố Hoài Hải.

Bình thường là nhân vật lớn đứng đầu, hôm nay lại chỉ có thể tụt lại phía sau vài bước, đi theo phía sau Từ Xuyên Cốc, Tống Lâm và Bạch Kính. Tuy rằng dáng người ông ta thấp béo, nhưng nụ cười trên mặt cũng không hề nịnh nọt, cho nên trông cũng không khiến người ta chán ghét.

Với tư cách là mấy bị đại lão của bữa tiệc này, đương nhiên họ chính là đối tượng được nịnh bợ.

Nhưng mấy người phía sau đều có vệ sĩ thư ký đi theo, không ai có thể tới gần, chỉ có thể ở xa xa nhìn mấy cái.

 

Là chủ của bữa tiệc lần này, Bạch Kính cúi đầu nói vài câu với Từ Xuyên Cốc, rồi đi thẳng lên bục.

Từ Xuyên Cốc và Tống Lâm cũng tìm vị trí để ngồi trong sự vây quanh của mọi người, Tống Kim An thì có chút không yên lòng, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía bốn phía, tuần tra một vòng, giống như đang tìm người nào đó.

Nhưng trong hội trường có rất nhiều người, anh ta vẫn chưa nhìn hết toàn bộ, chỉ có thể yên lặng thu hồi tầm mắt mà ngồi xuống.

Bạch Kính đứng trên bục, trên khuôn mặt dịu dàng tràn ngập nụ cười: “Các vị, tôi đây có may mắn được điều đến tỉnh H, trở thành đồng nghiệp, chiến hữu với mọi người. Hy vọng trong tương lai sẽ cùng mọi người tiến lên, vì nhân dân phục vụ!”

Làm quan luôn chứa những lời thoái thác đầy một bụng, ông ta đứng ở trên bục nói khoảng nửa tiếng, phía dưới im lặng, vào lúc này không ai dám quấy rầy chủ nhà đọc diễn văn. Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu khi thì liếc mắt nhìn nhau, rồi lại lắng nghe lời Bạch Kính nói.

Tuy Bạch Kính có giọng nói dịu dàng, đáng tiếc những lời sách vở mà ông ta nói không có chút giá trị nào, chẳng tìm ra được một chút tin tức có thể dùng.

Nửa tiếng sau, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm, bài diễn văn kết thúc.

“Mọi người ăn ngon thoải mái, không cần gò bó.” Bạch Kính nói xong câu cuối cùng, đưa tay vuốt ve cà vạt trước ngực, mỉm cười đi xuống bục, đi tới bàn Từ Xuyên Cốc và Tống Lâm ngồi, các đại lão xem như đã tề tụ một chỗ.

Nhưng xung quanh có nhiều người phức tạp, bọn họ chắc chắn sẽ không đề cập tới đề tài gì mẫn cảm.

Thức ăn muôn màu muôn vẻ được mang lên bàn, tất cả mọi người đều bắt đầu ăn.

Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu vẫn chưa ăn, hai người nói nhỏ vài câu, đề tài họ nói đều là những thứ không quan trọng. Không biết qua bao lâu, đám người Từ Xuyên Cốc, Tống Lâm, Bạch Kính, Hứa Vũ Sơn bỗng đứng dậy, đi về phía hội trường lầu hai.

Cố Nguyệt Hoài rùng mình, con ngươi lóe sang, đưa cho Yến Thiếu Ngu một ánh mắt.

Quả nhiên, bữa tiệc gặp gỡ này đã cho các đại lão cơ hội tụ tập, chắc chắn họ có chuyện muốn lên kế hoạch bí mật.

Chuyện này trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng người bình thường cũng không thể tham gia vào kế hoạch và quyết định của các đại lão, chỉ có thể giương mắt nhìn bọn họ lên lầu, chợt lắc đầu bàn luận mấy câu với người bên cạnh.

Những người trẻ như Tống Kim An, Thạch Bác, Bạch Thải Vi, Hứa Ân cũng không đi theo, mà ở lại hội trường.

Nhân vật lớn vừa đi, những cô chủ cậu chủ như bọn bỗng chốc trở thành đề tài trung tâm.

Cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh Cố Nguyệt Hoài ăn mấy miếng đồ ăn, nhìn các cô chủ cậu chủ ngồi vây quanh cái bàn chính giữa, giọng điệu có chút hâm mộ nói: “Bữa tiệc tối hôm nay, nói trắng ra chính là bữa tiệc xem mắt. Nào là con trai nhà tỉnh trưởng, con gái bí thư tỉnh, con gái thị trưởng. Chậc, những người này tụ tập lại với nhau, đều là con em quyền thế của tỉnh H chúng ta.”

Cô ta nói xong, không khỏi lắc đầu, người trên bàn đều nghe thấy nhưng không ai đáp lời.

Cũng bởi vì bọn họ là con em quyền thế, cho nên không phải là người mà bọn họ có thể tùy ý bàn luận.

Trong lúc cô ta nói chuyện, Cố Nguyệt Hoài đột nhiên ghé sát vào Yến Thiếu Ngu, nhẹ giọng nói: “Em đi tìm Tống Kim An, anh tìm cơ hội.”

Cô nói lập lờ nước đôi, Yến Thiếu Ngu lại hiểu ý của cô.

Anh nhíu mày, giống như muốn nói gì đó. Cố Nguyệt Hoài bưng ly nước đứng lên, môi đỏ mọng khẽ mím, ánh mắt đung đưa, đi về phía bàn của Tống Kim An, chuẩn bị mở ra cuộc chiến khốc liệt.

Vốn dĩ cô định tự mình tìm cơ hội nghe lén, nhưng nếu Yến Thiếu Ngu cũng đi cùng, vậy người làm bạn gái như cô đương nhiên phải che chở cho anh, để anh tự mình đi, dù sao anh cũng biết rõ chuyện nhà họ Yến hơn.

Chỉ hy vọng tối nay mọi thứ đều thuận lợi, có thể thăm dò được một ít bí mật hữu dụng.

 

 
Bình Luận (0)
Comment