Cố Nguyệt Hoài bưng ly nước đi về phía bàn của Tống Kim An, mặc dù cô ăn mặc không tính là rực rỡ, nhưng dáng vẻ tinh xảo khiến mọi người nhìn vài lần là đã dời ánh mắt đi. Có thể đi vào nơi này cũng không phải người bình thường gì, chỉ phân biệt nòng cốt với bên ngoài mà thôi.
Trong mắt mọi người, bàn của Tống Kim An chính là nòng cốt của tỉnh H.
Sau khi cô rời đi, Yến Thiếu Ngu cũng thu hồi ánh mắt, chờ đợi cơ hội.
Trên thực tế anh có thể lên lầu, lấy thân phận thuộc hạ của Từ Xuyên Cốc, nhưng đúng như lời Cố Nguyệt Hoài nói, bữa tiệc lần này đã cho đám người Tống Lâm cơ hội gặp mặt, bọn họ cố ý mời Từ Xuyên Cốc tới, chắc chắn không đến để nói nhảm.
Sau khi nhà họ Yến ngã ngựa, thế lực thủ đô đã xáo trộn, Trong mắt mọi người, trước đây Tống Lâm và Từ Xuyên Cốc đều là thuộc hạ của Yến Thú Chi, cùng ông ấy xưng huynh gọi đệ, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng giờ đây Yến Thú Chi vào tù, hai người này lại lăn lộn rất thuận buồm xuôi gió.
Mặc dù Bạch Kính không phải cùng một phe với họ, nhưng nếu đã đến tỉnh H, đương nhiên sẽ thành đối tượng bọn họ lôi kéo.
Thế lực nhà họ Bạch rất mạnh là một một mặt, bị vây ở thế trung lập mà vẫn chưa bị người ta lôi kéo lại là một mặt quan trọng khác. Nếu không, với sự cưng chiều của nhà họ Tống đối với Tống Kim An, Tống Lâm cũng sẽ không nỡ đẩy anh ta ra liên hôn với nhà họ Bạch.
Bầu không khí trên bàn của Tống Kim An vô cùng hòa hợp, chủ yếu là có Hứa Ân ở trong đó nên mọi việc đều thuận lợi, nhờ cô ta kiểm soát bầu không khí.
Từ trước đến nay cô ta là kiểu gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, hôm nay người ngồi trên bàn này đều cùng đẳng cấp với cô ta, là đẳng cấp con cháu nhà giàu, thậm chí còn có Tống Kim An và Bạch Thải Vi hơn xa nhà cô ta, nên đương nhiên cô ta sẽ không tỏ vẻ lạnh lùng.
Hứa Ân đã sớm nghe cha mẹ trong nhà dặn dò, mục đích thật sự của bữa tiệc hôm nay là để tác hợp cho Bạch Thải Vi và Tống Kim An. Cô ta muốn làm bà mai, tác hợp cho hai người thành đôi, tốt nhất là có thể nhanh chóng quyết định chuyện này.
Mặc dù trong lòng cô ta thấy không phục, cảm thấy mình cũng không kém Bạch Thải Vi là bao, ở cạnh Tống Kim An cũng rất thích hợp, nhưng hiển nhiên nhà họ Tống coi trọng Bạch Thải Vi, cuộc hôn nhân này của bọn họ, không đơn giản là chuyện của hai người.
Hứa Ân cười nói: “Thải Vi, sao hôm nay cô không nói gì thế? Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô và anh An gặp nhau phải không?”
Trong lòng cô ta lấy làm kỳ lạ, tuy rằng trước kia Bạch Thải Vi cũng không nói quá nhiều, nhưng con người vốn dịu dàng khéo đưa đẩy, cũng chưa bao giờ xích mích với người ta. Có đôi khi cô ta rất hâm mộ, vì cô ta có được cảm xúc ổn định. Theo người ngoài nhìn thấy, là một người phụ nữ vô cùng ưu tú.
Bạch Thải Vi rất ít khi hờ hững như vậy, từ khi Tống Kim An tiến vào, chỉ giương mắt nhìn thoáng một cái, rồi gật đầu xem như chào hỏi, nhưng rất nhanh đã rũ con ngươi xuống, lạnh lùng u ám, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hứa Ân lên tiếng, Bạch Thải Vi cũng không tiện tiếp tục yên lặng, bèn gật đầu nói: “Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt.”
Thái độ của cô ta vừa không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, giống như đối xử với một người cùng trang lứa bình thường, chứ không phải người đàn ông mà cha tận tâm khuyên nhủ muốn cô ta kết hôn cùng, biểu hiện này của cô ta khiến Hứa Ân mơ hồ có chút sốt ruột.
Nhưng Tống Kim An cũng không hề có phản ứng gì đối với việc này, trông có vẻ không có hứng thú với Bạch Thải Vi.
Hứa Ân có chút đau đầu, cười ha ha, lại hướng đề tài về phía Tống Kim An: “Anh Kim An, sao hôm nay anh cũng ít nói thế? Về tỉnh H khi nào, mà cũng không thông báo cho mọi người một tiếng, để chúng em tìm cơ hội mời anh một bữa.”
Tống Kim An khách sáo nói: “Vừa trở về, hôm nay hơi khó chịu, nên có hơi ít nói.”
Anh ta không hề cãi lại, tâm trạng rất sa sút, trong lòng hiểu rất rõ hành động se duyên của Hứa Ân. Tuy nhiên, anh ta không có cảm giác gì với Bạch Thải Vi. Hai người giống như người xa lạ ngồi cùng một chỗ ăn cơm, sao có thể nảy sinh tình cảm với người xa lạ được chứ?
Thạch Bác nhíu mày, dùng khuỷu tay chọc nhẹ vào Tống Kim An.
Anh ta mỉm cười hòa giải: “Hôm nay trên đường đến tỉnh H không phải có tuyết lớn sao? Cậu ấy mặc quần áo mỏng manh, nên giờ đây mới bị sốt. Hôm nay, Thải Vi vừa tới tỉnh H không lâu, tỉnh trưởng đã dặn dò em tiếp đãi Thải Vi thật tốt đấy.”
Tống Kim An giật giật khóe môi, khô khan nói: “Em cũng không rành tỉnh H cho lắm.”
Nghe vậy, Bạch Thải Vi ngẩng đầu nhìn Tống Kim An một cái, trong lòng cười nhạo. Anh ta mà cũng dám chê cô ta sao?
Chẳng lẽ anh ta không biết, hôm nay là Tống Lâm đến liên hôn với nhà họ Bạch của cô ta, chứ không phải Bạch Thải Vi không ai cần!
Đúng lúc này, cô ta liếc sang thì thấy Cố Nguyệt Hoài bưng ly nước đi về phía bên này. Gương mặt cô ta trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, chỉ coi như cô tới đây để khoe khoang thân phận người yêu Yến Thiếu Ngu với mình.
Một người phụ nữ đê tiện, tâm tư hẹp hòi như vậy, quả nhiên Yến Thiếu Ngu bị mù rồi.
Bạch Thải Vi cười khẩy một tiếng, thu hồi tầm mắt, không nhìn cô nữa.
Cố Nguyệt Hoài cũng chú ý thấy vẻ chán ghét thù địch trong mắt Bạch Thải Vi nhưng điều này không quan trọng, giờ đây trong trường hợp này, cô ta càng chán ghét cô thì tình hình sẽ càng hỗn loạn, chỉ cần thu hút tất cả ánh mắt của mọi người về đây thì có thể tạo ra cơ hội.
Cô cười cười, đi tới phía sau Tống Kim An: “Thanh niên trí thức Tống, thư ký Thạch, tôi tới đây chào hỏi có được không?”
Tống Kim An lập tức thay đổi sắc mặt, đứng lên quay đầu lại nhìn Cố Nguyệt Hoài, dáng vẻ không chút sức lực lúc trước cũng tan thành mây khói, có chút căng thẳng nói: “Đồng chí Cố, vừa rồi cô ngồi ở chỗ nào? Tôi cũng không có thấy cô.”
Khuôn mặt này và khuôn mặt vừa rồi của anh ta như hai người khác nhau, khiến cho người ngồi trên bàn này đều trố mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Lúc trước Hứa Ân còn mang vẻ mặt tươi cười, bây giờ lại là như con gà chọi: “Cô tới đây làm gì?”
Cố Nguyệt Hoài nhún vai: “Chỉ là tới chào hỏi bạn bè thôi, không được sao?”
Tống Kim An quay đầu nhìn Hứa Ân, kéo ghế của mình ra: “Đồng chí Cố, cô ngồi chỗ tôi đi.”
Anh ta nể mặt như vậy, khiến Hứa Ân ở bên cạnh mặt đỏ bừng: “Anh Kim An!”
Nhưng Tống Kim An cũng không rảnh để trấn an cô ta, nhìn Cố Nguyệt Hoài ngồi xuống, anh ta thở phào nhẹ nhõm, lại đi tìm cái ghế để ngồi xuống bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, rồi nhỏ giọng hỏi đủ câu như sao cô tiến vào được, trông vô cùng thân thiết.
Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài vẫn như ngày thường, cũng không bởi vì sự săn sóc khách sáo của anh ta mà cảm thấy bất ngờ.
Tống Kim An chính là người như vậy, thích một người thì sẽ m.ó.c t.i.m móc phổi ra, hận không thể hi sinh tất cả. Mặc dù không thích, chỉ là bạn bè thì anh ta cũng rất quan tâm chăm sóc, giống như đối xử với Yến Thiếu Ngu.
Kiếp trước, người hưởng thụ sự chăm sóc của Tống Kim An chính là Điền Tĩnh, không biết cô đã nhìn thấy bao nhiêu lần rồi.
Cho nên, sự ân cần của Tống Kim An, hoàn toàn không khiến cô nảy sinh cảm giác đặc biệt gì.
Hứa Ân đang đứng ở đó, càng thấy khó chịu, không khỏi quay đầu nhìn về phía Bạch Thải Vi: “Thải Vi! Cô nhìn anh ấy kìa!”
Trên thực tế, người thật sự bị dáng vẻ này của Tống Kim An làm cho khó xử chính là Bạch Thải Vi, những người ngồi đây có ai không biết tối nay là bữa tiệc xem mắt của Tống Kim An và Bạch Thải Vi? Thế nhưng nhà trai không chỉ không để ý, còn cẩn thận chu đáo với người phụ nữ khác nữa.
Bạch Thải Vi cũng không ngờ tới, cô ta vốn dĩ cho rằng người này tới để khiêu khích cô ta, chưa từng nghĩ cô đến để tìm Tống Kim An. Cô ta lại nhìn thần thái của Tống Kim An này, không khó đoán ra được tâm tư của anh ta, trong phút chốc Bạch Thải Vi không thể miêu tả được cảm giác ở trong lòng.
Cô ta cười cười: “Tôi nhìn anh ta làm sao? Chẳng lẽ tôi còn có thể quản được con trai của nhà tỉnh trưởng sao?”