Chị dâu Thành lắc lắc bộ quần áo trong tay, cười nói: “Em chuẩn bị đến căn tin phải không?”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Chuẩn bị đi xem bọn họ sắp xếp cái gì cho tối nay.”
Chị dâu Thành nhìn cô một cách đầy ái muội, nói với giọng có phần trêu chọc: “Dù sao thì vẫn còn trẻ, bây giờ mới trở về đã hận không thể dính lấy nhau suốt ngày, thật hâm mộ, hai chúng ta cùng đi thôi, bởi vì đánh thắng trận, buổi tối hôm nay tổ chức bữa tiệc khánh công ở căn tin.”
“Tiệc khánh công?” Cố Nguyệt Hoài hơi kinh ngạc, ngủ cả ngày thì ra đã bỏ lỡ không ít chuyện.
“Đúng vậy, bật mí này, người nhà của những 'công thần' như chúng ta cũng có thể tham gia đó!” Chị dâu Thành mỉm cười giơ quần áo lên.
Cố Nguyệt Hoài hiểu ý, liền kết bạn đi đến căn tin cùng chị dâu Thành.
Bên ngoài căn tin giăng đèn kết hoa, ăn mừng tựa như Tết Nguyên Đán, vừa mới tới gần, liền ngửi thấy mùi thơm của cơm phảng phất chop mũi.
Chị dâu Thành nhìn các quân nhân trẻ tuổi đi tới đi lui, có chút khẩn trương, tuy rằng không phải lần đầu tiên đến quân khu, nhưng cảnh tượng này là lần đầu tiên nhìn thấy, bà ấy kéo kéo cánh tay của Cố Nguyệt Hoài, không ngừng duỗi tay ra vén tóc mái ra sau tai.
Hai người bước vào căn tin, phút chốc, hai mắt bà ấy sáng ngời, gân cổ hét lên: “Lão Thành!”
Thành Cương nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn qua, ông ấy nói gì đó với người bên cạnh, rồi nhanh chóng chạy qua đây.
"Anh mới nói sẽ trở về đón em, em đã tự mình đến đây." Thành Cương nắm lấy cánh tay chị dâu Thành, trên mặt tràn đầy ý cười, khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài ở bên cạnh bà ấy, trở nên khẩn trương một cách lạ thường, cực kỳ khách khí hô lớn: "Quân y Cố."
Khi ở tiền tuyến, tuy rằng ông ấy không bị thương tổn, không có tiếp xúc quá nhiều với cô, nhưng cũng biết tên tuổi của quân y Cố vang dội biết bao nhiêu ở trong chiến khu, không chỉ bởi vì cô xinh đẹp, càng là vì tay nghề y thuật xuất sắc của cô, nhận được rất nhiều sự săn đón của các chiến hữu.
Là một chiến sĩ trong bộ đội, đương nhiên ông ấy muốn có quan hệ tốt với quân y, huống hổ người đàn ông của cô chính là Yến Thiếu Ngu.
Tuy rằng trong đoàn người không ai nói rõ, nhưng ai ai cũng biết người lập công lớn nhất trên tiền tuyến lần này chính là ai, trung đội trưởng của trung đội 168 Yến Thiếu Ngu tuy rằng chỉ là tân binh, nhưng anh có bản lĩnh, lúc này nhất định sẽ tấn chức nhanh chóng.
Người trong quân đội đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, ai có năng lực thì phục người đó, hiện giờ Yến Thiếu Ngu chính là món bánh trái ngon, tiền đồ tương lai rất rộng mở.
Đối với cặp vợ chồng trẻ hung hãn này, nhất định phải ôn tồn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp, không chừng sau này còn cần giúp đỡ.
Chị dâu Thành nghe thấy xưng hô của Thành Cương, ánh mắt nhìn có chút nghi ngờ: "Quân y Cố? Là ai?"
Thành Cương liếc mắt nhìn vợ mình không nói nên lời, trịnh trọng nói: “Em còn chưa biết à? Người bên cạnh em đây chính là quân y Cố, nếu lần ra tiền tuyến này mà không có cô ấy, không biết đã có bao nhiêu anh em phải ra đi đâu, chính là ân nhân to lớn của quân khu chúng ta!”
Nguyệt
Chị dâu Thành khiếp sợ nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, há miệng hít một ngụm khí lạnh: "Em gái à, thế mà em lại không nói cho chị biết em là quân y đấy!”
Bà ấy là một người có tính tình lanh lẹ, nhưng nhìn thái độ của người đàn ông nhà mình liền biết, chỉ sợ rằng cô gái này không bình thường, không phải cô em gái nhà bên trong suy nghĩ của bà ấy, nhớ đến vừa rồi mình nói sớm muộn gì cô cũng sẽ đi theo quân đội đội giống như minh, mặt liền có chút nóng lên.
Chị dâu Thành nhất thời trở nên câu nệ, xoa xoa tay, không biết nên đặt tay chân như thế nào.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Chị dâu, em và chị giống nhau, đều là vợ quân nhân, chị không cần phải khách khí khi đối xử với tôi đâu.”
Nghe vậy, trên mặt chị dâu Thành hiện lên một chút cảm động, Thành Cương ở bên cạnh cũng có chút cảm khái, cô gái nhỏ ở độ tuổi này có hễ có bản lĩnh như vậy đều phải hếch mắt lên trời nhìn, nhưng quân y Cố lại không kiêu ngạo hay bốc đồng, điều này thực sự rất hiếm thấy.
Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của Yến Thiếu Ngu: "Nguyệt Hoài!"
Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu lại nhìn anh, trông biểu cảm của Yến Thiếu Ngu có vẻ thở phào nhẹ nhõm rõ ràng, anh bước nhanh lên quan sát cô vài lần, kéo cánh tay cô, không hề nói lời nào, quay đầu gật đầu về phía Thành Cương và chị dâu Thành.
“Đi thôi.” Yến Thiếu Ngu kéo Cố Nguyệt Hoài đi về vị trí của mình.
Chị dâu Thành nhìn theo bóng lưng hai người, nhỏ giọng nói thầm: “Em gái Cố xinh đẹp như vậy, tính tình cũng tốt, nhưng mà người đàn ông của cô ấy tính tình hơi lạnh lùng, không phải người biết săn sóc người khác, e rằng sau này sẽ phải chịu khổ chịu nhọc.”
Thành Cương tức giận mà trừng mắt nhìn bà ấy, nói với giọng điệu phức tạp: "Em thì biết cái gì? Không thấy trung đội trưởng Yến chạy vội tới đây sao? Khẳng định là vừa rồi đến ký túc xá tìm quân y Cố, người ta gọi là ngoài lạnh trong nóng, biết yêu thương người khác!”
Chị dâu Thành bĩu môi, vừa định phản bác lại hai câu, sắc mặt lại thay đổi: "Trung đội trưởng Yến? Cậu ấy là trung đội trưởng?!"
Trên mặt bà ấy lộ vẻ kinh ngạc, chỉ cảm thấy hôm nay mình đến đây là để chịu đả kích, chàng trai kia còn trẻ như vậy, đã lên chức trung đội trưởng rồi?
Thành Cương lắc đầu, chị dâu Thành vừa định thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe ông ấy nói: “Trung đội trưởng đã là chuyện của thời gian ở tiền tuyến rồi, chờ ngày mai trao tặng quân công rồi em sẽ biết, người ta ấy à, sau này chính là quan quân đội cao cấp đường đường chính chính đấy!”
Khi nói ra câu này, Thành Cương không khỏi có chút hâm mộ, tuổi tác của ông ấy không còn trẻ nữa, đáng tiếc người đến tuổi trung niên mới thăng chức lên một chút, nói không chừng nửa đời còn lại cũng tiếp tục như vậy, nhưng còn Yến Thiếu Ngu thì sao? Tuổi còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội.
Chị dâu Thành hoàn toàn im lặng, vẻ mặt thổn thức lại phức tạp.
*
Bên kia, Cố Nguyệt Hoài ngồi xuống bên cạnh Yến Thiếu Ngu, trên bàn này của bọn họ đều là người quen trong trung đội 168.
Mạnh Hổ vui tươi hớn hở nói: “Quân y Cố, chỉ chờ cô thôi đó, quân khu chúng ta cấm uống rượu, nên mấy chúng ta liền lấy nước thay rượu, kính cô một ly! Nếu không nhờ có cô trèo đèo lội suối đến tiền tuyến, e rằng chúng tôi cũng không có cách nào sống sót trở về!”
Tuy rằng đến hiện tại trong lòng anh ta vẫn chưa hiểu được chuyện “Hoàng Tiên Cô”, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự cảm kích của anh ta với Cố Nguyệt Hoài.
Cố Nguyệt Hoài cong môi cười cười: “Đều là chiến hữu, có gì phải khách khí?”
Ngược lại cô rất biết nghe lời phải, chẳng mấy chốc đã nhập vai mình vào nhân vật, trong khoảng thời gian ở trong tiền tuyến, cô đã chứng kiến quá nhiều quá nhiều điều, những thứ khiến cho cô cảm động, không gì hơn tình nghĩa giữa các chiến sĩ với nhau.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao ở kiếp trước Yến Thiếu Ngu luôn nhắc đến chiến hữu của mình với cô, bọn họ gắn bó sinh tử, tình cảm đến mức có thể giao phó sau lưng của mình là thứ khi đó cô không thể lý giải được, hiện giờ, cô lại cảm thấy rất may mắn vì mình có thể dung nhập vào trong đó.
Mạnh Hổ im lặng một lúc: "Chiến hữu thì chiến hữu, cảm ơn vẫn phải cảm ơn, không chỉ cho chúng ta, cũng là cho đồng chí Vương Hâm."
Khi nhắc đến Vương Hâm, bầu không khí trên bàn trở nên im lặng, mọi người đều rất có ăn ý mà nâng ly nước lên, trong sự im lặng, bọn họ nhớ về Vương Hâm đã cống hiến cả sinh mạng quý giá của mình cho các đồng chí của trung đội 168, qua hồi lâu, bầu không khí trầm trọng trên bàn mới từ từ tiêu tan.
Vương Hâm vẫn luôn ở đó, anh ấy sẽ vĩnh viễn ở lại trong trái tim của mọi người trong trung đội 168.
Tính tình Mạnh Hổ vốn vui vẻ, anh ta ăn ăn uống uống, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Mọi người đã nghe tin gì chưa? Trung đội 168 chúng ta đã lập chiến công xuất sắc, nghe nói sẽ tách ra và huấn luyện bí mật để trở thành binh lính mũi nhọn lợi hại nhất của nước Z chúng ta."
Trong giọng điệu của anh ta không giấu được kích động, nhưng anh ta cũng không biết rõ chuyện này, đều chỉ nghe chiến hữu bên cạnh nói.
Cố Nguyệt Hoài hơi kinh ngạc, nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, chuyện này cô chưa nghe nói bao giờ, hơn nữa nếu thật sự có khả năng này, lẽ ra Từ Xuyên Cốc đã đề cập đến trên bàn ăn hôm nay, còn chưa nói, đồng nghĩa rằng chuyện này đại để là không thể.
Chẳng qua, nếu thật sự có thể tách ra ngược lại cũng là chuyện tốt, Yến Thiếu Ngu sẽ có thể nắm giữ một phần binh quyền.
Điều quan trọng nhất chính là, các chiến sĩ của trung đội 168 đều đã cùng trải qua khốn cảnh cùng Yến Thiếu Ngu, đã từng đồng sinh cộng tử, hoàn toàn có thể tin tưởng được, nếu buộc chặt cổ lực lượng này lại với nhau, trong tương lai cho dù có trở lại tiền tuyến, cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều.