Hạ Lam Chương ngồi bên cạnh Mạnh Hổ, nghe thấy anh ta nói, không nhịn được nhíu mày: “Chuyện này không thể nói bậy.”
Mạnh Hổ không phục: “Sao có thể là nói bậy bạ được? Cậu ngẫm lại mà xem, trung đội 168 chúng ta đánh thật lập công thật, khả năng lãnh đạo của trung đội trưởng tốt, chúng ta cũng có ăn ý trong chiến đấu, tách ra huấn luyện bí mật khẳng định sẽ tốt hơn!”
Yến Thiếu Ngu vẫn luôn không hé răng, tay vẫn yên lặng bóc vỏ tôm, sau khi bóc xong liền bỏ vào trong chén của Cố Nguyệt Hoài.
Hạ Lam Chương nhìn anh một cái, nói: “Lập công thì lập công, cậu không đừng treo ngoài miệng suốt, để cho người khác nghe thấy họ sẽ nghĩ về chúng ta như thế nào? Thủ trưởng có sắp xếp cái gì thì chúng ta cứ thuận theo là được, ngày mai chắc chắn sẽ có kết luận, không cần lén lút nói bậy, tránh cho người khác nghe được dẫn tới phiền toái, tối hôm nay là tiệc khánh công, nói chuyện gì thoải mái hơn đi.”
Mạnh Hổ bĩu môi, nhưng cũng biết Hạ Lam Chương nói có lý, loại chuyện này thật sự không nên gióng trống khua chiêng nghị luận.
Anh ta nhanh chóng chuyển chủ đề: “Lần này bộ đội phê duyệt nghỉ phép, tôi chuẩn bị đi xem mắt, cưới một cô vợ, trong nhà tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất là tôi, lần này ra tiền tuyến tôi cũng coi như đã hiểu, cái gì gọi là đầu treo trên lưng quần, nói không chừng một lúc nào đó sẽ không về được nữa, hẳn nên để lại cho cha mẹ mình một lời nhắn phải không? Nếu như tôi kết hôn, tôi sẽ đến mời rượu tất cả mọi người!”
Mạnh Hổ là người địa phương ở Hoài Hải Thị, điều kiện gia đình không được tốt lắm, nhưng cũng may lần này anh ta lập công, quân hàm sẽ càng thăng tiến, muốn tìm một cô gái tốt xem mắt không phải việc khó, sau khi trở về có thể sắp xếp việc này nào nhật trình.
Theo tiếng dứt lời của Mạnh Hổ, trên bàn vang lên một tràng tiếng cười to, không khí trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười nhìn mọi người, thong thả ung dung ăn tôm mà Yến Thiếu Ngu đã bóc vỏ, chẳng qua, nghĩ đến kết cục tương lai của Mạnh Hổ, ý cười trong mắt cô thu bớt, chỉ hy vọng đời này có cô ở đây, có thể thay đổi được điều đó.
Lúc này, trên bàn có người nói: “Trung đội trưởng, lần này cậu và quân y Cố trở về để tổ chức hôn lễ phải không?”
Vừa nghe câu này, trên mặt mọi người đều lộ ra sắc mặt cực kỳ hâm mộ, là một người đàn ông, có thể cưới được một người phụ nữ giống như quân y Cố, thật sự khiến người khác hâm mộ, tuy rằng trung đội trưởng cũng là người ưu tú, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Yến Thiếu Ngu thì tính tình tốt cười cười: “Thật tiếc vì không thể mời mọi người đến uống rượu, đều tranh thủ cơ hội nghỉ phép, về nhà cưới vợ, sinh đứa con, người có gia đình sẽ có điều vướng bận và nhung nhớ, là chuyện tốt.”
Từ trước đến nay anh không nói nhiều lời lắm, nhưng lúc này lại phụ họa với lý luận của Mạnh Hổ, mọi người trên bàn liếc nhìn nhau, cười nâng ly.
Tiệc khánh công kết thúc, Yến Thiếu Ngu cũng đưa Cố Nguyệt Hoài trở về ký túc xá lâm thời thăm người thân.
“Trở về thôi, sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn bị nghi thức trao tặng quân công, anh sẽ không qua đây, chắc chú Từ sẽ cho người đến đón em." Yến Thiếu Ngu sờ sờ gương mặt cô, nói bằng giọng rất nhẹ nhàng.
Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, không để ý tới lời nói của anh, mà là ôm lấy tay anh, chỉ chỉ lên lầy: “Sống ở đây à?”
Hai người bọn họ đều đã có giấy chứng nhận kết hôn, xem như vợ chồng danh chính ngôn thuận, ở cùng một chỗ là điều rất bình thường.
Chẳng qua, sau khi Yến Thiếu Ngu nghe xong lời này lại cứng đờ cả người, có chút không được tự nhiên nói: “Không thích hợp.”
Tuy rằng hai người đã kết hôn, nhưng rốt cuộc vẫn chưa tổ chức hôn lễ, bộ đội cũng chưa phân phòng ở, sống cùng nhau thật sự không thích hợp.
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng chậc một tiếng, lắc đầu, trong mắt lại mang theo ý cười, trêu chọc anh khá vui vẻ.
Yến Thiếu Ngu nhìn ra ý định trêu đùa của côm cũng không tức giận, mím môi mỏng thẳng tắp nhìn cô: “Trở về đi.”
Cố Nguyệt Hoài kỳ quái nhìn anh một cái, thần sắc lộ ra trong mắt Yến Thiếu Ngu có chút kỳ quái phức tạp, cô không biết rõ đó là cái gì, cũng không để ý, sau khi tạm biệt anh liền lên đầu, cho đến khi trở về phòng, nhìn xuyên qua cửa sổ mới thấy anh xoay người rời đi.
Mãi cho đến sau khi hôn lễ kết thúc, Cố Nguyệt Hoài mới biết được việc trêu đùa nhất thời, sẽ phải trả cái giá đắt.
Sáng sớm hôm sau, Cố Nguyệt Hoài bị đánh thức bởi tiếng kèn quân đội.
Cô đứng dậy mở cửa nhìn thoáng qua, đúng lúc mặt trời vừa ló dạng, bầu trời tối tăm bị ánh sáng ban mai phá vỡ, khắp chốn lộ ra hy vọng.
Trong lúc Cố Nguyệt Hoài tắm rửa đánh răng, liền nhìn thấy Lý Đông Đông xách túi đi tới, trên mặt anh ấy nở nụ cười, hàm răng trắng trông tươi như ánh mặt trời, khi nhìn thấy cô liền giơ cái túi trong tay lên: "Chào buổi sáng quân y Cố! Tôi đến đây đưa quần áo cho cô.”
“Quần áo?” Cố Nguyệt Hoài rót nước vào trong ly, đứng dậy đi đến trước mặt Lý Đông Đông, cúi đầu nhìn vào trong túi, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh ấy: “Quân phục? Tôi cũng phải mặc sao?”
Lý Đông Đông tức giận nói: “Nếu không thì sao? Hôm nay chính là đại hội nghị trao tặng quân công, cô là người được trao tặng quân hàm, đương nhiên phải ăn mặc trang trọng chút, bộ quần áo này được may vội, kích thước hẳn phù hợp, cô mau đi thử đi.”
Cố Nguyệt Hoài bật cười, gật đầu nói: "Được rồi, vậy anh ở đây chờ tôi một chút.”
Lý Đông Đông gật đầu: “Chờ cô thay quần áo xong, lại đến căn tin dùng bữa sáng, sau đó tôi đưa cô đến đó.”
Cố Nguyệt Hoài cầm theo cái túi lên lầu, thay vào bộ quân phục mới tinh, kích thước đích xác vừa người, cô lại buộc tóc lên, đột mũ quân đội, lập tức liền cảm thấy cả người trở nên nghiêm túc, đến cả hơi thở cũng trở nên hiên ngang.
Cô rũ mắt nhìn lại chính mình, ai có thể nghĩ đến có một ngày cô cũng sẽ mặc trên người bộ trang phục này chứ?
Cố Nguyệt Hoài bước xuống lầu, liền đón nhận ánh mắt thưởng thức của Lý Đông Đông và chị dâu Thành.
Chị dâu Thành có chút kích động: "Em gái, em mặc bộ trang phục này rất vừa vặn, ra dáng đấy! Làm vẻ vang phái nữ chúng ta!”
Cố Nguyệt Hoài mím môi cười, không nói gì, sau khi trò chuyện hai câu cùng chị dâu Thành, liền đi theo Lý Đông Đông đến căn tin, dùng ăn bữa sáng xong, đã được dẫn đến địa điểm tổ chức đại hội nghi thức, nơi này đã sắp xếp thành từng đội trận hình vuông.
Các chiến sĩ nghiêm kiểu quân đội thẳng tắp, xếp hàng chỉnh tề, dùng cảm xúc tràn đầy nhiệt tình nghênh đón nghi thức trao quân hàm sắp tới.
Cô nhìn thấy trung đội 168 đứng ở phía trước, người dẫn đầu chính là Yến Thiếu Ngu.
Nguyệt
Cố Nguyệt Hoài được Lý Đông Đông sắp xếp vào hàng ngũ quân y, tuy rằng dáng người cô cái 1m7, nhưng đứng trong đội ngũ quân y vẫn có vẻ nhỏ yếu, những quân y này đều là từng giao tiếp khi ra tiền tuyến, khi nhìn thấy cô đều lộ ra gương mặt tươi cười.
Chẳng mấy chốc, nghi thức trao quân hàm đã bắt đầu, Từ Xuyên Cốc đứng trên bục phát biểu phía trước, kể lại đủ loại sự tích xảy ra ở tiền tuyến, trong đó bao gồm chiến tích đột phá trọng đại của trung đội 168 như dẫn kẻ địch vào mỏm núi Lăng Xuyên, lại phát hiện pháo đài dưới lòng đất, rồi tiếp tục nêu gương những cái tên của chiến sĩ đã anh dũng hy sinh trong chiến dịch lần này, Cố Nguyệt Hoài nghe thấy tên Vương Hâm trong số đó.
Sau khi toàn trường mặc niệm, Từ Xuyên Cốc tổng kết bài phát biểu, chính thức bắt đầu phong quân hàm và huân chương chiến công cho các chiến sĩ có công trong chiến dịch chiến tiền tuyến lần này, người đầu tiên được nêu tên, chính là những liệt sĩ đã hy sinh cho tổ quốc lần này.
Tuy rằng bọn họ đã hy sinh cho tổ quốc, nhưng quốc gia sẽ an ủi người nhà bọn họ, và vinh quan nên nhận là điều không thể thiếu.
Cố Nguyệt Hoài nghe hết cái tên này đến cái tên khác, không biết qua bao lâu, bên tai vang lên tên "Yến Thiếu Ngu", cô đột nhiên ngước mắt nhìn lên, liền nhìn thấy thấy Yến Thiếu Ngu trong bộ quân phục thẳng tắp đang nghiêm tiến lên, đi đến trước mặt Từ Xuyên Cốc.
Thân hình anh cao lớn, sống lưng thẳng tắp, đứng dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt, tươi đẹp như mộng.
Giọng nói của Từ Xuyên Cốc vừa trang nghiêm vừa túc mục: “Hiện tại trao tặng đồng chí Yến Thiếu Ngu quân hàm thiếu tá!”
Vừa dứt lời, ông ấy tiến lên, đích thân đeo huân chương lên vai Yến Thiếu Ngu, trịnh trọng nói: “Hy vọng cậu đeo quân hàm trên vai, gánh vác vinh quang và trách nhiệm, gánh vác sứ mệnh và lời thề của một quân nhân, trong bất cứ thời điểm nào cũng phải thấy lợi ích của tổ quốc và nhân dân lên hàng đầu!”
Yến Thiếu Ngu mím chặt môi mỏng, giơ nắm tay phải lên, trịnh trọng tuyên thệ theo lời nói của Từ Xuyên Cốc, từng chữ đều vang vang.
Cố Nguyệt Hoài nhìn dáng người cao lớn của anh, khóe mắt đuôi lông mày đều nhếch lên cười.