Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 553

Cố Nguyệt Hoài không hề giấu diếm, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Yến Thiếu Ngu, cười vui vẻ, giọng nói ngập tràn sự hạnh phúc: "Chồng cháu, đã đăng ký kết hôn rồi! Chuẩn bị làm tiệc mừng, đến lúc đó mời các cô các bác đến nhé!"

Cố Đình Hoài ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng anh ấy có hơi chua.

Bạch Mân thì vô cùng ngạc nhiên, thời gian cô ấy và Cố Nguyệt Hoài quen nhau không ngắn, nhưng từ trước đến nay cô đều có dáng vẻ bình tĩnh tự tại, đối mặt với vấn đề gì cũng có thể thoải mái giải quyết, không cần người ngoài quan tâm, khiến người khác vô thức quên đi tuổi thật của cô.

Nhưng khi Cố Nguyệt Hoài ở bên cạnh Yến Thiếu Ngu, cô lại giống như khôi phục tính cách chân thật, dáng vẻ và vẻ mặt đó còn ngọt ngào hơn cô gái nhỏ đang yêu rất nhiều, xem ra cô thật sự rất thích Yến Thiếu Ngu.

Mọi người nhận được sự xác nhận của Cố Nguyệt Hoài, bọn họ nhìn nhau, ấy vậy mà hai người họ lại đăng ký kết hôn trong im lặng?

Một bác gái cũng không ăn khoai lang trong bát nữa, bà ấy đánh giá Yến Thiếu Ngu, tò mò hỏi: "Cậu nhóc, cậu làm nghề gì? Có công việc ổn định không? Con bé Cố chính là con gái cưng của lão Cố, không thể gả cho... Đúng không?"

Bà ấy nói thầm, dù sao nếu bà ấy có cô con gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn cũng muốn gả con bé cho người trên thành phố.

Bác gái không nói hết, nhưng ai cũng hiểu ý của bà ấy, mọi người đều rõ như ban ngày Cố Chí Phượng đối xử với con gái mình như thế nào, trước kia lúc con bé mập như heo mà ông ấy cũng thương giống như em bé, càng miễn bàn đến bây giờ.

Nguyệt

Yến Thiếu Ngu thẳng thắn nói: "Tham gia quân ngũ."

Tham gia quân ngũ? Mọi người nghe vậy thì đều lộ ra sự đáng tiếc, bây nhờ điều kiện gia đình của những binh lính cũng bình thường, hơn nữa tiền trợ cấp tân binh không nhiều, mỗi tháng được mấy đồng, không nói đến gửi về cho gia đình, bản thân tiêu còn không đủ. Hơn nữa sau này hai người ở riêng, cô nhóc nhà họ Cố lại xinh đẹp như vậy, không chừng sẽ xảy ra chuyện.

"Cháu này, cậu ấy đi lính nên không thể ở nhà hàng ngày, cháu phải cẩn thận."

"Đúng vậy, nghe nói tiền trợ cấp hàng tháng của tân binh chỉ có mấy đồng, vậy đủ làm gì? Con bé Cố, cháu không thể chỉ nhìn mặt đẹp đã quyết định, đây chính là chuyện lớn cả đời của phụ nữ, thím nói cho cháu biết, cháu phải suy nghĩ cẩn thận!"

"..."

Mọi người đều như vậy, đều dựa vào suy nghĩ chủ quan của mình để nghĩ đông nghĩ tây.

Cố Nguyệt Hoài nhìn mọi người không cho là đúng, cô mím môi, hàm dưới khẽ nhếch lên: "Trước đó chồng cháu đã ra tiền tuyến chiến đấu với giặc nước M, còn đánh thắng! Mọi người nên biết rằng, bây giờ mọi người có thể ung dung ngồi dưới tàng cây ăn cơm, là bởi vì các chiến sĩ ở tiền tuyến mang lại hòa bình cho mọi người, đừng nhắc tới binh lính là bày ra thái độ khinh thường."

Cố Nguyệt Hoài nói xong, cô kéo tay Yến Thiếu Ngu rời đi, đi được vài bước, còn không quên quay đầu lại trào phúng nói: "Đúng rồi, lúc bọn cháu mở tiệc mừng kết hôn, các bác không cần đến nữa."

Cô nói vậy xem như đánh thẳng vào thể diện của mọi người, bọn họ đều đỏ mặt tai hồng.

Trên đường về nhà, Bạch Mân bật cười: "Nguyệt Hoài, em lợi hại thật đó."

Từ khi còn nhỏ Bạch Mân đã chán ngấy những cái miệng lắm chuyện của những người phụ nữ đó trong thôn, mỗi khi gặp họ cô ấy đều phải đi đường vòng, sợ bản thân sẽ thành chủ đề trò chuyện của bọn họ, không ngờ Cố Nguyệt Hoài lại lựa chọn con đường khác, dùng gậy ông đập lưng ông.

Cố Đình Hoài cũng cười nói: "Bé thật sự không để Thiếu Ngu phải chịu một chút tủi thân nào."

Khi anh ấy nói lời này, giọng điệu vừa cảm khái vừa phức tạp, lúc này trong lòng anh ấy không có ghen tị nữa, thay vào đó là sự nặng nề.

Từ khi Cố Nguyệt Hoài gánh vác gia đình, dường như các thành viên trong gia đình đều được cô bảo vệ dưới cánh chim, bây giờ kết hôn, cô cũng bảo vệ chồng mình, rõ ràng cô mới là người cần được che chở.

Bạch Mân nghe hiểu ý của Cố Đình Hoài, cô ấy nhẹ giọng nói: "Sau này chắc chắn Thiếu Ngu cũng không để Nguyệt Hoài phải tủi thân."

 

Mặc dù cô ấy không biết nhìn người, nhưng nhìn Yến Thiếu Ngu cũng biết, ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi Nguyệt Hoài, tình cảm đó không phải hình thành trong một sớm một chiều, hơn nữa mặc dù ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng cũng rất chính trực, không giống những người đàn ông lộn xộn.

Cố Nguyệt Hoài không nói chuyện, Yến Thiếu Ngu thấp giọng nói: "Ừ, sẽ không để cô ấy phải tủi thân."

Với năng lực hiện giờ của Cố Nguyệt Hoài, người có thể khiến cô phải tủi thân cũng không nhiều.

Thế nhưng anh biết cô còn có bí mật riêng của mình, dường như cô gánh vách nó rất lâu, không hề chia sẻ nửa lời với ai, anh không có ý truy hỏi, chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể giúp đỡ cô.

Khi bốn người về đến nhà, cơm tối đã được nấu xong, là Yến Thiếu Ly nấu.

Không khí trong nhà có hơi nặng nề, Cố Chí Phượng ngồi ở đầu giường, Yến Thiếu Ly ôm Yến Thiếu Đường ngồi ngoài sân, Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Ương thì đang đọc sách dưới ngọn đèn dầu, căn phòng to như vậy nhưng lại không có ai lên tiếng, im lặng đến quỷ dị.

Cho đến khi tiếng Yến Thiếu Đường phá vỡ sự yên tĩnh: "Chị! Chị về rồi! Chị về rồi!"

Yến Thiếu Ly bỗng ngẩng đầu lên, khi cô ấy nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu nắm tay nhau đang đi đến, nước mắt tuôn rơi, cô ấy vừa khóc vừa cười, chạy về phía hai người, đầu tiên cô ấy ôm lấy Cố Nguyệt Hoài, sau đó lại ôm Yến Thiếu Ngu, chân tay luống cuống.

"Anh cả chị dâu, hai người thế nào? Không có chuyện gì chứ?" Cô ấy biết được tin hai người ra tiền tuyến từ chỗ anh hai, mỗi tối đều khóc rồi ngủ thiếp đi, sợ hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn không trở về được, vậy gia đình của bọn họ thực sự tan vỡ.

Mặc dù chị dâu vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng cô chính là người mà bọn họ không thể thiếu được!

Mà anh cả lại là trụ cột của chị dâu, một trong hai người xảy ra chuyện đều không được!

Cố Nguyệt Hoài duỗi tay lau nước mắt trên mặt cô ấy, cô nhẹ nhàng nói: "Không sao, em khóc gì chứ? Không phải anh chị đều trở về rồi sao?"

Người trong nhà nghe thấy tiếng động, mọi người đều vén rèm ra, Cố Chí Phượng nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, mắt đỏ hoe, ông ấy suýt nữa bật khóc, ông ấy khụt khịt, cuối cùng chỉ nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

"Cha, là con không tốt, không nói với cha một tiếng mà đã..." Cố Nguyệt Hoài thấy đôi mắt đỏ hoe của Cố Chí Phượng, cô mím môi, trong lòng cũng đau đớn, nhưng lúc đó Yến Thiếu Ngu ở trong nguy hiểm sớm tối, nếu cô không đi, sợ sẽ thật sự xảy ra chuyện.

"Không sao, con và Thiếu Ngu có thể bình an về nhà, đã tốt hơn bất cứ điều gì, được rồi, vào nhà thôi." Cố Chí Phượng khoát tay, ông ấy bảo mọi người vào nhà, đây là lần đầu tiên cả già cả trẻ ngồi quây quần ăn cơm cùng nhau trong nhà tân hôn.

Yến Thiếu Ngu quan sát căn nhà được xây đầy dụng tâm, trong lòng hơi cảm khái, quả thật anh đã cưới được một cô vợ sắt thép.

Anh quay đầu nhìn Yến Thiếu Ương, tiến lên vỗ vào vai cậu ấy, trên mặt là vẻ tươi cười: "Đều ổn chứ?"

Mắt Yến Thiếu Ương đỏ lên, cậu ấy gật đầu: "Đều ổn cả, may mà có chị dâu."

Ở trong lòng cậu ấy, địa vị của anh cả và chị dâu là ngang nhau, cậu ấy hy vọng hai người có thể hạnh phúc cả đời, mãi mãi không xa rời nhau.

Yến Thiếu Ngu nghe ra ý của cậu ấy, môi mỏng khẽ nhếch lên, anh gật đầu nói: "Anh biết."

Để chúc mừng tối nay đoàn tụ, Cố Nguyệt Hoài cố ý vào bếp nấu thêm vài món, trên bàn ngập tràn đồ ăn.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Cố Nguyệt Hoài lại không tránh được nói đến chuyện ở tiền tuyến, thế nhưng cô đã lược bỏ quá trình, cuối cùng khi nói đến quân hàm của mình và Yến Thiếu Ngu, mọi người đều im lặng, cái bát trong tay cũng suýt rơi.

Thiếu tá? Trung úy? Bây giờ nhà bọn họ đang ngồi cùng sĩ quan sao?

Bình Luận (0)
Comment