Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 554

"Ực" một tiếng, Cố Chí Phượng lặng lẽ nuốt nước miếng, ông ấy cẩn thận đánh giá con gái con rể của mình.

Biểu cảm của Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly bình tĩnh hơn rất nhiều, dù sao khi nhà họ Yến hưng thịnh, bọn họ đã được nhìn thấy sĩ quan cấp cao hơn, bây giờ Yến Thiếu Ngu nhập ngũ được một năm đã lên được chức thiếu tá, đủ để chứng minh tiềm năng của anh.

"Anh trai, chị dâu, thật sự chúc mừng hai người!" Yến Thiếu Ương nâng chén rượu lên, trong chén là rượu hoa quả do Cố Nguyệt Hoài ủ.

Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu cụng chén với cậu ấy, bọn họ uống cạn rượu trong chén.

Yến Thiếu Ly thì không quan tâm đến chuyện này, cô ấy nhấn mạnh hỏi: "Anh cả, lần này anh trở về để tổ chức hôn lễ đúng không?"

Cho dù là ở nông thôn hay là ở trong thành phố, tổ chức hôn lễ cũng có tính thuyết phục hơn giấy đăng ký kết hôn, chỉ có thật sự làm hôn lễ, nghe tiếng pháo nổ, làm tiệc rượu, trong mắt mọi người mới là vợ chồng.

Yến Thiếu Ngu gật đầu, anh trầm ngâm một lát: "Đúng, lần này chủ yếu về vì chuyện này, đã có giấy chứng nhận kết hôn của bộ đội, chờ khi tổ chức hôn lễ xong, thời gian nghỉ kết hôn kết thúc, chị dâu em cũng trở về quân khu nhậm chức với anh."

Nói đến đây, Cố Chí Phượng vốn đang đắm chìm trong thân phận sĩ quan của con gái và con rể bỗng hoàn hồn.

Mặc dù ông ấy không muốn con gái chạy đến quân khu, nhưng ông ấy cũng nhìn ra được con gái thật sự rất thích thằng nhóc này.

Làm cha, ông ấy vẫn luôn hy vọng cô có thể đạt được như ý nguyện, đối với con gái nhà mình, ông ấy vẫn luôn mang trạng thái nuông chiều.

Nguyệt

Mặc dù chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô, nhưng ông ấy cũng không muốn bản thân trở thành vật cản đường hạnh phúc của cô, ông ấy tin tưởng con gái mình, sau khi kết hôn vẫn có thể làm chủ được tình cảm và cuộc sống, sẽ không giống ông ấy.

Điều này xuất phát từ sự tin tưởng ông ấy dành cho con gái, hơn nữa Yến Thiếu Ngu có bề ngoài điển trai, nhưng tính cách cũng trầm ổn, là một người có thể phó thác.

Ông ấy nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, không nói những lời làm khó dễ: "Kéo dài lâu rồi, nên làm."

Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên nhìn Cố Chí Phượng, cô còn tưởng rằng ông ấy sẽ nói mấy câu làm khó xử, dù sao ông ấy cũng chỉ có một cô con gái là cô, phải bày ra dáng vẻ cha vợ nghiêm khắc, lại không ngờ hôm nay ông ấy dễ nói chuyện như vậy.

Cố Chí Phượng không để ý đến cô, ông ấy nhìn Yến Thiếu Ngu, nói thấm thía: "Thiếu Ngu, chú chỉ có một cô con gái, sau này con bé đi theo cháu vào quân khu, cháu phải chăm sóc con bé, một cô gái mà đi xa nhà như vậy, chú rất lo lắng."

Yến Thiếu Ngu ngớ ra, anh để đũa xuống, nghiêm túc nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: "Chú Cố yên tâm, bọn cháu là vợ chồng, cho dù con đường phía trước nguy hiểm thế nào, cháu đều bảo vệ cô ấy trước tiên, có thời gian nghỉ phép, chúng cháu sẽ trở về."

Cố Chí Phượng vui mừng gật đầu: "Chú Cố biết cháu là người tốt, giao Nguyệt Hoài cho cháu, chú cũng yên tâm."

Bầu không khí trên bàn cơm vô cùng êm ấm, Cố Tích Hoài đang húp một miếng mỳ, anh ấy hàm hồ nói: "Không phải chứ, Thiếu Ngu, cậu và em gái tôi đã đăng ký kết hôn, sao cậu còn gọi cha anh là chú? Sao cậu lại xa lạ như vậy, gọi cha xem nào! Gọi tôi là anh cũng được."

Nói thì nói vậy, nhưng Cố Tích Hoài lại bày ra biểu cảm xem trò vui không sợ lớn chuyện.

Anh ấy gần bằng tuổi của Yến Thiếu Ương, nếu Yến Thiếu Ngu không cưới Cố Nguyệt Hoài, thật sự không có khả năng gọi anh ấy là anh.

Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài nhếch lên, cô tức giận trừng mắt nhìn Cố Tích Hoài: "Đồ ăn cũng không chặn được miệng của anh?"

Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly liếc nhau, bọn họ đều cười ha ha khi nhìn thấy anh cả mình bị đào hố.

 

Trái lại Yến Thiếu Ngu vô cùng thản nhiên, anh không hề thấy xấu hổ.

Anh nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong mắt chứa ý cười, anh nói: "Cha, anh cả, chị dâu, anh ba."

Yến Thiếu Ngu nói không hề dừng lại, biết lắng nghe, không hề có dấu hiệu bị làm khó xử.

Cố Chí Phượng nhếch miệng cười, trong đôi mắt hổ có lấp lánh nước mắt, từ nay về sau ông ấy lại có thêm một cậu con trai!

Trên mặt Cố Đình Hoài và Bạch Mân đều có ý cười, bọn họ đều đáp lại một câu, chỉ có Cố Tích Hoài chậc lưỡi, bội phục nhìn Yến Thiếu Ngu mặt không đối sách, đối mặt với trường hợp này cũng có thể bình tĩnh xử lý, đúng là đàn ông đích thực.

Nếu thử đổi vị trí, có một ngày anh ấy trở thành con rể của người khác, bị anh vợ làm khó dễ, chậc, không được, anh ấy phải viết thư hỏi rõ Úy Lam, xem rốt cuộc nhà cô ấy có anh trai hay em trai gì đó không.

Cố Tích Hoài nghĩ vậy, nhưng anh ấy vẫn ngước cằm lên nói: "Tôi nói cho cậu biết, Cố Nguyệt Hoài sống no đủ từ nhỏ, một ngày ba bữa cơm, lương thực tinh và thịt là không thể thiếu, lúc kết hôn cũng không thể thiếu những thứ đó được, cậu có thể làm được không?"

Trong lòng anh ấy rất rõ ràng, Yến Thiếu Ngu không phải người đơn giản, phía sau nhà họ Yến suy tàn cũng có bí mật không muốn người khác biết, tương lai không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chờ một ngày Yến Thiếu Ngu có được địa vị cao, anh ấy nói những lời này thì cũng đã muộn.

Nhân lúc bây giờ mới kết hôn, anh ấy phải cho Yến Thiếu Ngu biết, người nhà mẹ đẻ của Cố Nguyệt Hoài không phải để trang trí, không thể để anh lấy được người dễ dàng như vậy, nếu tương lai anh không biết quý trọng thì phải làm sao?

Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly đều im lặng không nói gì, vẻ mặt đều buồn rầu.

Nếu là trước đó nhà họ Yến không suy tàn, nghe Cố Tích Hoài nói vậy, bọn họ sẽ không để trong lòng, nhưng hôm nay, lại không biết nói nên chịu trách nhiệm như thế nào, hai người đều lo lắng nhìn Yến Thiếu Ngu.

Đương nhiên bọn họ biết, Cố Nguyệt Hoài đáng nhận được những thứ tốt nhất, nhưng tình huống nhà họ bây giờ rất rõ ràng, đến cả việc ăn ở cũng phải nhờ nhà gái, có thể bỏ ra hơn trăm đồng để mua bốn món quan trọng trong tiệc mừng sao?

Cố Nguyệt Hoài cũng nhíu mày, cô mất hứng nói: "Cố Tích Hoài, đừng nói những lời đó, ăn cơm của anh đi."

Cố Tích Hoài liếc cô, anh ấy hừ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng là không biết tốt xấu, anh ấy nói vậy là vì ai chứ?

Cố Nguyệt Hoài cầm tay Yến Thiếu Ngu, cô nhẹ giọng nói: "Đừng để bụng, nhà bọn em không thiếu những thứ đó, em cũng không cần."

Bây giờ Yến Thiếu Ngu đã được thăng quân hàm, tiền trợ cấp cũng tăng lên, nhưng tạm thời không thể có được số tiền lớn như vậy, cô cũng không cần những thứ phù phiếm đó, cho dù là đời trước hay đời này, hai người đã trải qua mọi chuyện, không cần dùng đến vật chất để chứng minh, chỉ là người bên ngoài không biết mà thôi, giả bộ để cho ai xem?

Ở niên đại này việc tổ chức hôn lễ đều nghe tổ chức sắp xếp, bọn họ đã xin giấy chứng nhận kết hôn ở bộ đội, vậy thì bọn họ chính là người một nhà, tiền cô kiếm được cũng là tiền của anh, người một nhà không cần phân chia rạch ròi.

Huống hồ tình hình bây giờ không tốt, nhà nào cũng nghèo khó, nếu kết hôn mà làm to quá, sẽ dễ khiến người khác ghen tị đỏ mắt.

Lúc này, Cố Chí Phượng ở bên cạnh nói: "Làm đám cưới đơn giản là được rồi, sắp xếp mấy bàn cỗ, mời hàng xóm láng giềng đến ăn một bữa cơm là được rồi, không cần chú ý nhiều như vậy, chỉ cần hai đứa sống tốt là được, đó là chuyện quan trọng hơn bất cứ thứ gì."

Cố Đình Hoài nghiêng đầu nhìn Bạch Mân, anh ấy không nói gì, thật ra anh ấy cũng muốn dành những thứ tốt nhất cho vợ mình, nhưng bây giờ anh ấy vẫn chưa dám nói những lời này, dù sao tất cả mọi thứ anh ấy đang có đều là nhờ em gái, trong nháy mắt, anh ấy trở nên trầm mặc.

Lúc này Yến Thiếu Ngu lại nói: "Anh ba yêm tâm, người khác có, em cũng không để Nguyệt Hoài thiếu thốn."

Anh nghiêm túc nói, Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu nhìn anh, nhìn thấy đuôi mắt hẹp dài của anh giương lên, chứa sự dịu dàng, thì cô biết anh đã có chuẩn bị sẵn cho hôn lễ lần này, anh chưa từng làm cho cô phải tủi thân.

 

 
Bình Luận (0)
Comment