Chương 182
Ai không biết còn tưởng cô ấy là con sen của Diệp Mạn Tinh.
Cô cũng chẳng hề quan tâm, cười khúc khích ngồi lên băng ghế ở trước giường, nâng cằm ngắm nhìn người đẹp: "Tinh Tinh à, tôi phát hiện anh ba Tống và thím Tống thật sự rất hài lòng về cô đó."
Nói rồi, cô ấy còn cố ý liệt kê lập luận để chứng minh quan điểm của mình: "Mẹ chồng của cô đó, vừa nãy tôi vào, nụ cười của mẹ chồng cô sắp kéo đến tận mang tai luôn rồi, thím ấy thật sự rất vui mừng. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ chồng nào thương con dâu như vậy."
"Anh ba cũng vậy. Tôi nghe nói trước khi lên đường, anh ba sợ không đủ thời gian, nên đêm hôm đi hái quả ô mai cho cô. Sợ cô nhạt miệng không ăn được thịt, nửa đêm anh ba cũng cố tình lên núi tìm trà lài, hái mơ, săn lợn rừng cho cô."
Nói ra thì đó chính là một hiểu lâm ngẫu nhiên.
Ai mà ngờ được vì một lá thư, Tống Văn Cảnh phải nén cơn ghen lồng lộn trong lòng mình. Buổi tối anh lên núi chạy bộ, tình cờ lại hái được mơ, săn được lợn rừng cho Diệp Mạn Tinh.
Mấy chuyện này đang lan truyền khắp cả đại đội, hoàn toàn trở thành minh chứng cho việc anh ba Tống yêu Vợ.
Trước đây trong thôn có tin đồn, Diệp Mạn Tinh nhờ vào ân tình nên mới được gả vào nhà họ Tống, đêm tân hôn phải bỏ thuốc mới có thể động phòng với anh ba Tống. Vì vậy không cần làm gì, những lời đồn này
cũng bị lan truyền khắp nơi.
"Đó là tin đồn mà."
Diệp Mạn Tinh nhấc cái cốc tráng men lên uống nước, liếc mắt nhìn cô ấy.
Ánh mắt đó làm Triệu Giai Giai muốn thét lên.
Cứu với, sao lại có người dễ thương, xinh đẹp, khiến trái tim cô ấy như muốn tan chảy đến vậy cơ chứ. Mặt mày như tranh, con ngươi như sao sáng có lẽ chính là đây. Khuôn mặt đó sẽ làm bạn luôn có một ảo giác rằng dường như cô và môi trường xung quanh không hợp nhau. Như thể trời sinh cô phải được ăn ngon, mặc đẹp, hưởng thụ hết tất cả những điều tuyệt vời vậy.
Khi nói chuyện với cô, bạn đều phải nhỏ nhẹ, phải dỗ dành cô mới được. Điều nguy hiểm là bạn vẫn sẽ vui vẻ khi làm những việc này, như thể bạn bị hạ độc vậy.
Bản thân Triệu Giai Giai cũng không lớn lên trong hoàn cảnh quá khó khăn gì, dù sao cha mẹ cô ấy cũng thuộc giai cấp công nhân, ăn cơm hộ khẩu trong thành phố, cô ấy chưa bao giờ làm chân chạy vặt như thế này.
Triệu Giai Giai xoa khuôn mặt tròn vo, lấy lòng nói: "Tinh Tinh, tôi nói thật đấy, cô nhìn xem anh ba Tống là người thế nào? Người trong thôn ai cũng nói tính cách của anh ấy lạnh lùng. Anh ấy có nhiều người hâm mộ như vậy mà anh ấy cũng không thèm đoái hoài."
"Nhưng nhìn cô xem, chậc..., đêm hôm mà anh ấy cũng đi làm những chuyện này cho cô. Cô bảo anh ấy đi hướng đông anh ấy sẽ đi hướng đông, cô bảo anh ấy đi hướng tây thì chắc chắn anh ấy sẽ không dám đi hướng đông."
Triệu Giai Giai nghĩ người như anh ba Tống mà cũng gặp khó khăn, vậy thì người như cô ấy có tính là gì đâu.VipTruyenGG.net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
"Tất nhiên."
Mẹ Tống pha sữa mạch nha mang vào cho con dâu, còn mang thêm một ít hạt dưa vào cho hai người,
nghe thấy câu này, bà có vẻ hơi đắc ý: "Dù sao thì thời gian thằng bé ở nhà cũng ít, hễ mà có thời gian thì chắc chắn sẽ phải làm thêm vài chuyện cho Tinh Tinh."
Bà cũng rất vui mừng, ban đâu còn sợ con mình không thích Tinh Tinh. Nhưng sau tân hôn, bà đã thấy dáng vẻ kia của con trai, có vẻ cả cơ thể và thái độ của con trai bà đều vô cùng yêu thương Tinh Tinh.
Triệu Giai Giai nghe được thì rất tò mò: ...?
"Thím Tống, thím tốt với Tinh Tinh thật đấy."
Chương 183
Cô ấy cho rằng mẹ chồng rất ghét con trai mình yêu vợ, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu hòa thuận thế này, cô ấy cũng thán phục.
Mẹ Tống cười, bê hạt dưa đến trước mặt hai cô: "Các con ăn đi, ăn xong thì gọi mẹ."
Bà nhét sữa mạch nha vào lòng con dâu, rồi cười bảo Triệu Giai Giai ở lại thêm một lát.
Triệu Giai Giai không ngờ được, thì ra Tinh Tinh được đối đãi như thần tiên thế này ở nhà mẹ chồng. Cô ấy cũng được hời nhờ cô, tự nhiên cô ấy lại có hạt dưa để cắn?
Thời đại này, thời đại mà đến ăn cũng không được ăn no, vậy mà còn gia đình có đồ ăn vặt và trái cây để mời khách, gia đình đó có thể là gia đình bình thường được ư?
Sau khi ra ngoài không lâu, mẹ Tống còn gọt mấy trái táo và trái lê duy nhất trong nhà bê vào, những thứ này bà cố ý chuẩn bị cho con dâu.
Khi trong phòng lại vang lên tiếng bước chân đi ra ngoài của mẹ Tống, Diệp Mạn Tinh mới nhìn chăm chú vào Triệu Giai Giai: "Hôm nay cố tình đến đây tìm tôi nói chuyện à?"
Chuyện này lạ thật đấy.
Thanh niên trí thức cũng không giả như vậy.
Nghe Diệp Mạn Tinh nhắc đến vấn đề này, cô ấy xị mặt nói: "Tôi sắp về thành phố."
"Hửm?"
Diệp Mạn Tinh sửng sốt, chẳng hề có thông báo nào trước, thế mà cô ấy sắp về thành phố rồi: “Chúc mừng cô."
Phần lớn thanh niên trí thức đều muốn về thành phố, Triệu Giai Giai đến đây có lẽ vì gia đình cô ấy đã tìm được đơn vị tiếp nhận, vì vậy cô thật sự rất vui mừng cho Triệu Giai Giai.
Nhưng nghĩ đến chuyện sang năm sắp tổ chức lại kỳ thi cấp ba, Diệp Mạn Tình vẫn nhắc nhở: "Vậy cô về đi, có thể đọc hết sách hồi trước, cả sách giáo khoa nữa."
Hửm?
"Hả, đọc sách hả? Được thôi."
Tuy Triệu Giai Giai không biết tại sao Diệp Mạn Tỉnh lại nhắc nhở như thế, nhưng cô gái cô ấy thích nói mà, cô ấy cũng chỉ người khúc khích nói: "Biết rồi, lúc về có thời gian sẽ đọc." "Nhưng hôm nay tôi tới tìm cô là vì có chuyện khác?"
Thấy đôi mắt hạnh trong veo của Diệp Mạn Tỉnh đang nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt khoảng một bàn tay sát lại gần mình, Triệu Giai Giai vô cùng ngượng ngùng: "Anh ba thích cô như thế, tôi muốn học hỏi kinh nghiệm từ cô, con gái phải làm thế nào để có được sự yêu thích của các đồng chí nam?" Hừm.
Diệp Mạnh Tinh cười khẽ: "Cô muốn ai thích cô?" "d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
Triệu Giai Giai đỏ hết cả mặt, giọng nói thêm ngượng ngùng e thẹn vang lên: "Tôi nhận được tin, nhà có tin tức của nam thần, tôi..., tôi viết thư cho nam thần, nhưng anh ấy không quan tâm gì tôi cả."
Diệp Mạn Tinh không hé răng.
Thanh niên trí thức Triệu bình thường chẳng hề có dáng vẻ của con gái đang nhìn cô, cô uống ực ực chỗ sữa mạch nha trong tay mình, như có điều suy nghĩ.
Đây là nỗi phiền muộn của loài người sao?
Làm đào hoa tinh, cô không có nỗi phiền muộn này của loài người. Đào hoa tinh trời sinh đã có thể giành được sự yêu thích của người khác, có được hương thơm đặc biệt khơi gợi tình dục.
Muốn làm một người đàn ông thích cô thật sự không quá khó.
Nhưng loài người không có chức năng này.
Thế nhưng cô đã thấy rất nhiều trường hợp, cô cười: "Mỗi người có một thị hiếu không giống nhau, cứ thật lòng thì luôn có thể làm người khác rung động. Nhưng cũng không thể nói rằng vì cô trả giá bằng tấm chân tình nên cô phải được đền đáp."
Cô nhìn thấy một mối nguy không tên trên người của bạn tốt, nhưng nguyên tác không nhắc đến kết cục của người qua đường như Triệu Giai Giai, cô chỉ đành nhắc nhở: "Đừng cố chấp, đừng cố chấp nhé, nếu gặp chuyện thì cô cứ đứng lên một lần nữa là được."
Triệu Giai Giai nghe thế cũng có vẻ đăm chiêu.
Chương 184
Nhưng cô ấy quen tính qua loa, vẫn chưa hiểu được ý nghĩa trong lời của cô bạn tốt ngay được. Dù sao trong mắt của cô ấy, cô bạn trước mặt mình là một cô gái cần người nâng niu trong lòng bàn tay.
Vì vậy cô ấy cười khúc khích, đổi chủ đề: "Được rồi, tôi biết phải làm sao mà, không phải chỉ cần thật lòng thôi sao."
"Nhưng cô phải cẩn thận đấy, cô biết Giang Hồng Tiếu quen con trai của trưởng thôn chưa? Cô nói xem có phải do cô ở bên anh ba, cô ta muốn phân bì cao thấp nên mới quen con trai trưởng thôn không?"
Nghĩ đến tính cách của Giang Hông Tiếu, Triệu Giai Giai lại đau đầu.
Không biết vì lý do gì mà cô gái đó lại đổi ý, hình như sau khi phát hiện Tinh Tinh mang thai thì cô ta tuyên bố cô ta đang quen con trai trưởng thôn.
Cô ta sẽ không ganh đua với Tinh Tinh đó chứ?
"Hở?"
Diệp Mạn Tinh suýt thì bật cười, thanh niên trí thức Giang quen ai thì liên quan gì đến cô: "Sao vậy được, tôi nghĩ chắc là vì cô ấy muốn quay về thành phố thôi?"
Diệp Mạn Tình thầm nghĩ: Sang năm sắp tổ chức thi cấp ba, cô ấy đừng đưa ra quyết định gì quá xúc động, không thì cô ấy sẽ hối hận chết mất.
Hai người nói chuyện một lát, Diệp Mạn Tinh định đứng lên vận động.
Triệu Giai Giai đã nộp đơn xin về thành phố, đúng lúc đi theo bạn tốt ra ngoài.
Kể cũng thần kỳ, hai cô vừa ra ngoài đã gặp được hai người đi ra từ ruộng ngô, đó không phải Giang Hồng Tiếu và Lương Văn Tân thì là ai?
Triệu Giai Giai trừng to mắt: "Họ chui vào ruộng ngô à."
"Đó là gì?"
Thứ lỗi cho đào hoa tinh vẫn chưa hiểu lắm về những từ vựng cao cấp này, đôi mắt hạnh sáng ngời của cô nhìn chằm chằm vào Giang Hồng Tiếu, cô cứ có cảm giác thái độ thù địch của cô gái này đối với cô rất lớn.
Triệu Giai Giai thấy Giang Hồng Tiếu trừng mắt nhìn cô ấy, một cô gái mới lớn, thật sự không tiện để giải thích cho bạn mình, chui vào ruộng ngô có lẽ là việc móc nối cho đôi tình nhân "hòa quyện với nhau".
Nhưng lạ kỳ thay, đào hoa tinh đã hiểu, cô hé mở đôi môi xinh đẹp, “ô” lên.
Tiếng ồ này khiến cho Giang Hồng Tiếu đang đi ngang hung dữ "hừ" với cô một tiếng. Đúng lúc Triệu Giai Giai, Diệp Mạn Tinh bắt được một cặp đôi hoang dã: ...?
Hai người đi ngang qua nhau, Lương Văn Tân vẫn rất khách sáo với Diệp Mạn Tinh, giọng nói mang theo vui mừng: "Chào chị ba."
Diệp Mạn Tinh thì lại không quen lắm với cách xưng hô này.
Cô gật đầu, sau khi Lương Văn Tân vội vàng cười chào hỏi cô, anh ta chạy đuổi theo Giang Hồng Tiếu. "Anh ấy thật sự rất thích thanh niên trí thức Giang."
Triệu Giai Giai thấy thế thì bắt đâu ngưỡng mộ, nếu nam thần của cô ấy đối xử với cô ấy được như anh ba đối xử với Tinh Tinh, à không, như Lương Văn Bân đối xử với thanh niên trí thức Giang cũng được.
Nhưng Diệp Mạn Tinh nhìn bóng lưng của hai người họ thì lại cau mày. Cô nghĩ, sợ là hai người này đang cất giấu một quả bom khổng lồ. Một khi kỳ thi cấp ba sang năm được tổ chức lại, có lẽ cặp đôi này sẽ rất ồn ào.
Đừng nói là sang năm, bây giờ cặp đôi này đã có xu hướng tách ra rồi.
Giang Hồng Tiếu mang thai.
Nhưng cô ta muốn phá thai về thành phố, Lương Văn Bân không đồng ý: "Hồng Tiếu, bây giờ em có con rồi? Lẽ nào em muốn phá sao?"
"Chẳng phải em hứa sẽ kết hôn với anh à?"
Gia đình Giang Hồng Tiếu không lo được chỗ làm cho cô ta, dẫn đến việc mãi mà không có cơ quan nào nhận, nên cô ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nhất là bây giờ lại còn mang thai, Giang Hồng Tiếu càng thấy phiền hơn. Cô ta dùng sức véo Lương Văn Bân: "Hừ, còn muốn kết hôn à, có phải anh nhìn thấy Diệp Mạn Tinh rồi không?"
Chương 185
"Có phải anh thấy cô ta đẹp lắm đúng không?"
Lương Văn Bân đau hết cả đâu, chị ba tất nhiên là đẹp, kiểu đẹp đó là kiểu đẹp vô cùng tinh tế, đẹp đến nỗi dường như bất cứ ai cũng muốn chiều chuộng cô.
Nhưng Lương Văn Bân không phải người háo sắc, anh ta đã có người trong lòng, Diệp Mạn Tinh lại là chị ba, sao anh ta để ý chị ba của mình được?
Đặc biệt bây giờ người yêu mình còn đang mang thai, anh ta lập tức giơ tay lên thề: "Tiếu Tiếu, chị ba có đẹp thật, rất xứng đôi với anh ba. Có lẽ có rất nhiều người thích cô ấy, nhưng người yêu của anh là em, anh chỉ thích mỗi em thôi."
Vừa nãy Giang Hồng Tiếu vẫn còn rất đanh đá, vừa nghe thấy lời này cô ta đã dịu lại, lời nói của Lương Văn Bân khiến cô ta rung động.
Người khác ai cũng thích Diệp Mạn Tinh, chỉ có người trước mặt là thích cô ta, cô ta bắt đầu cảm thấy thoải mái.
Nhưng Tống Văn Cảnh rất có tương lai, trẻ vậy mà đã làm tiểu đoàn trưởng? Giang Hồng Tiếu đau lòng khóc lóc: "Nhưng anh là người nông thôn."
Diệp Mạn Tinh có dùng chiêu trò không sạch sẽ thế nào đi nữa, thì cô cũng được hạnh phúc. Tuy Tống Văn Cảnh là một người nhà quê, nhưng dù gì anh cũng là tiểu đoàn trưởng.
Còn Lương Văn Bân có gì? Có tương lai gì được?
Lương Văn Bân lập tức ôm chặt lấy Giang Hồng Tiếu: "Tiếu Tiếu, em đừng khóc, chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé. Em mang thai rồi, cũng không thể đứa bé được sinh ra mà không có cha."
"Nếu em chê anh làm kế toán ở nông thôn không có tương lai, em thích bộ đội thì anh cũng sẽ đi bộ đội." Anh ta nói với giọng nghẹn ngào: "Em muốn gì anh cũng cho em, anh sẽ yêu thương em."
Giang Hồng Tiếu vốn không muốn trả lời, nhưng cô ta nghĩ đến Diệp Mạn Tinh, người phụ nữ đó cũng mang thai, cô ta không tin mình không bằng được cô.
Cô ta nhìn chàng thanh niên trước mặt và hỏi: "Anh sẽ đối xử tốt với em chứ? Tốt hơn cả cách Tống Văn Cảnh đối xử với Diệp Mạn Tinh?" "Sau này không bao giờ cười với Diệp Mạn Tinh, tiền kiếm được đều đưa hết cho em?"
Lương Văn Bân đâu biết cô ta đang nghĩ gì, nhưng lúc này anh ta thật sự rất vui mừng, anh ta ôm lấy Giang Hồng Tiếu hớn hở nhảy cẫng lên: "Đồng ý."
Anh ta bằng lòng dâng mọi thứ tốt đẹp nhất lên cho cô ta.
Nhưng tiếng rằng, anh ta không biết, tình cảm bắt đầu với những đòi hỏi không ngang nhau, nó sẽ ồn ào đến nỗi gà bay chó sủa vì một kỳ thi cấp ba.
Đồng thời, còn một người khác cũng đang nhắc đến tên của Diệp Mạn Tinh, chính là Trần Kiều Kiều.
Hôm đó Diệp Mạn Tỉnh tấn công lực lượng tinh thần của Trân Kiêu Kiêu, trông ngoài mặt thì chẳng có biểu hiện gì, nhưng ảnh hưởng để lại quả thực không nhỏ.
Trần Kiều Kiều gặp ác mộng mấy ngày liên tục, trong mơ toàn là những cảnh tượng đáng sợ trước khi chết vào kiếp trước của cô ta.
Trần Kiều Kiều tức giận cực kỳ.
Sợ thứ gì thì thứ đó sẽ đến, quả nhiên ngày hôm sau cô ta đã nhận được điện thoại của người chồng thanh niên trí thức, anh ta bảo con bị bệnh, kêu cô ta quay về chăm sóc cho con.
Vừa nghĩ đến chuyện phải về nhà chồng, nội tâm cô ta đã vô cùng hoảng sợ.
Cô ta không cam lòng, hôm sau cô ta gọi điện thoại trước cho cậu Giang.
Nhưng không gọi được, thật ra lúc này cậu Giang đang rất tức giận. Tống Văn Cảnh điều tra ngọn nguồn, tất cả những người được sắp xếp vào làm việc khi trước đều bị trả về. Thế chẳng phải xuất hiện vấn đề rồi sao.
Cả đống người gọi điện than khổ với cậu Giang, bảo là công việc lúc trước anh ta hứa đã mất rồi, vân vân.
Cậu Giang sắp sửa nổi điên, anh ta mắng xối xả vào mặt cậu em trai đến báo cáo tình hình cho anh ta: "Mẹ nó cái thằng Tống Văn Cảnh đó từ đâu ra mà nhỏ nhen dữ vậy.”
Chương 186
Con mẹ nó, anh ta chẳng làm gì cô gái tên Diệp Mạn Tinh đó cả, nhưng kết quả lại hết người này đến người khác báo thù anh như thể bị điên.
"Dạ, cậu Giamng."
Cậu Giang tức gần chết chỉ vì Tống Văn Cảnh, anh ta thật sự không cam lòng, rất muốn xử lý tên anh trai đào hoa lạnh lùng của mình.
Nhưnpg cậu Giang lại sợ anh mình, cuối cùng anh ta tức giận gọi điện thoại cho anh trai: "Anh, anh trai yêu quý của em, anh có biết không, lân này chồng của cô gái qđó khiến em tổn thất rất nặng nề."
"Anh bảo phải bảo vệ cô gái đó, nhưng có người ghen vì cô ấy, dục vọng chiếm hữu của người ta rất lớn, anh còn bảo vệ cô ấy nữa à?"
Bên kia im lặng hồi lâu, một lúc lâu sau, bên đó mới có giọng nói lạnh lùng như tuyết trên núi cao vang lên: "Hai người họ yêu thương nhau thật sao?"
Cậu Giang ngơ ngác hoàn toàn: "Không biết ạ."
Ai ngờ, bên đó lại ngập ngừng, giọng nói mập mờ như sương mù ở núi xa: "Nếu thật sự yêu nhau thì không cần lo nữa. Nếu người kia không tốt với cô ấy thì bảo vệ cô ấy cho tốt nhé."
Cậu Giang suýt thì tưởng tai mình bị điếc: "...?"
"Anh, anh ruột của em à? Anh khùng rồi hả?"
VT808034 Làm gì có ai cho tiền rồi bảo vệ người ta, nhưng lại không cướp người về, còn muốn tác thành cho người ta yêu thương nhau thật lòng chứ?
Bây giờ cậu Giang vô cùng phiền muộn, sao anh ta biết được Trần Kiêu Kiêu đang gấp gáp muốn liên lạc với anh ta.
Bây giờ chuyện anh ta quan tâm là chỉ muốn xem thử cô gái tên Diệp Mạn Tinh rốt cuộc có phép thuật gì mà hấp dẫn người anh lạnh lùng của mình đến như vậy.
Gia đình cỡ họ, sao lại tiếp xúc với một cô gái nông thôn bình thường cơ chứ.
Lúc đầu anh ta còn tưởng là do trà lài mà cấp dưới biếu lên trên. Ồ, trà lài này có tác dụng, nhưng không không quá nổi bật. Họ mà thiếu những món từ trà lài này sao?
Ngặt nỗi cái cô Diệp Mạn Tình kia lại gọi điện thoại đến, không cho phép họ nhúng tay vào. Thế là người anh trai vẫn luôn lạnh lùng của anh ta lập tức kìm kẹp anh ta.
Cậu Giang tức gần chết.
Đợi đến khi Trần Kiều Kiều lại gọi điện đến, cậu Giang vừa nghe máy đã mắng xối xả, cô ta nghe chửi mà ngớ cả người luôn.
Cô ta đâu ngờ rằng cậu Giang lại nhắc tới anh Văn Cảnh - thanh mai trúc mã của mình, lại còn hỏi đối phương là người như thế nào.
Trần Kiều Kiều còn ngơ ngác hơn cả cậu Giang. Hay ha, các người bảo tôi đi làm Diệp Mạn Tinh ly hôn, thế mà các người còn không biết chồng người ta là người thế nào à? Thái độ này không phải là ngạo mạn, mà là hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến anh Văn Cảnh của cô ta. Nhưng Trần Kiều Kiều có biết gì đâu, cô ta đắn đo một lúc rồi nói: "Người đó làm lính ở nông thôn, giờ
là đoàn trưởng, còn tương lai..."
Tương lai còn giỏi hơn.
Tương lai còn giỏi hơn nữa, giỏi đến nỗi lên cả TV, giỏi đến nỗi được vô số người kính trọng, chuyện gì cũng cần lấy ý kiến của anh làm trọng. Nhưng ở kiếp trước, cô ta cũng chỉ thấy anh trên TV mà thôi.
Người khác có tin lời cô ta nếu cô ta nói vậy không? Không, họ chỉ cảm thấy cô ta bị điên mà thôi.
Cậu Giang cau chặt mày, chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi. Chỉ tham gia quân ngũ như thường thôi ư? Gia đình còn chẳng có tí quyền thế gì? Thế mà lại có thể làm anh ta tức đến giơ chân?
Là anh ta bị điên hay người đó bị điên vậy?
"Được rồi, không phải cô đã thề chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ à?"
Trần Kiều Kiều nghẹn lời, cuối cùng đưa ra một câu trả lời mà chính cô ta cũng cảm thấy rất chi là vô lý: "Cậu Giang, bây giờ bọn họ vừa mới kết hôn, tình cảm còn đằm thắm lắm, người khác không chen vào được đâu."
Chương 187
"Vả lại, tôi cảm thấy cái cô Diệp Mạn Tinh đó không phải người ngây thơ gì đâu, không thể nhìn cô ấy như người bình thường được."
Bây giờ Trần Kiều Kiều khá là sợ Diệp Mạn Tinh. Lúc vừa sống lại, ỷ vào việc đã biết trước mọi chuyện, cô ta coi thường người khác, đồng thời tin nhầm tin giả, còn định mau chóng chạy về để chiếm lấy cơ hội trước.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta đã bị tát vào mặt một cái rõ đau. Ngày hôm đó, sau khi tiếp xúc với Diệp Mạn Tinh, chỉ vừa chào sân thôi cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng gì?
Cảnh tượng đó như một chậu nước lạnh giội vào đâu, làm cô ta hoàn toàn tỉnh táo lại. Cô ta bắt đầu sốt ruột, đồng thời đưa ra một nhận định mà cô ta cũng chẳng muốn tin chút nào: Cô gái Diệp Mạn Tinh không phải người tầm thường!
Nếu không sao cô có thể quyến rũ anh Văn Cảnh thanh mai trúc mã chưa bao giờ để ý đến sự theo đuổi của các cô gái khác chứ?
Diệp Mạn Tinh rất xinh, nhưng Tống Văn Cảnh cũng không hề kém cạnh!
Chắc chắn bên trong còn việc gì đó mà cô ta chưa biết. Dù sao từ trước tới giờ Tống Văn Cảnh cũng không phải người ham mê sắc đẹp phụ nữ, không thể nào có chuyện anh thích một người vợ vừa kết hôn hai ba tháng mà gặp mặt chưa đến vài ngày như thế được.
Vừa nghĩ đã thấy chuyện có gì đó sai sai rồi.
Cô ta bắt đầu nghĩ xa hơn.
Bản thân cô ta có thể sống lại, vậy cái cô Diệp Mạn Tinh đó có sống lại không? Hoặc cô có bàn tay vàng gì khác chăng?
Điều này khiến cô ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không tiếp tục ngu ngơ tiếp xúc với Diệp Mạn Tinh nữa. Trần Kiều Kiều bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, cô ta đã không còn nghĩ đến chuyện trút hết mọi hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp sau khi sống lại lên người thanh mai trúc mã nữa rồi.
Cô ta phải nắm bắt được một cơ hội khác. Cô ta còn nhớ trong khoảng thời gian này, hình như có một người rất có quyền lực ở thủ đô bị hôn mê, đó là một chỗ dựa rất lớn, rất vững chắc.
Đương nhiên ở kiếp trước, người đó không được cứu. Nhưng hồi đó, sau khi về thành phố, vì bị thất nghiệp, sau này cô ta đi khắp nơi hỏi han tin tức, làm quen với đủ kiểu người, nín nhịn vì ước mơ sống yên trên thành phố.
Cô ta không cam lòng chấp nhận số phận, thề nhất định phải làm người thành công, không bị hộ khẩu nông thôn trói buộc mình.
Vậy nên cô ta biết được vô số tin ngầm. Hồi đó cô ta còn nghe bạn than thở với giọng điệu đây nuối tiếc: Tiếc thật đấy, mãi sau này, qua tay nhiều người, họ mới tìm được dòng họ có nhiều thế hệ theo nghề y vẫn luôn lánh đời, nghe nói nhà họ là chuyên gia có nhiều đời làm ngự y.
Chuyên gia đó cũng tiếc nuối nói: "Tiếc thay, giá má có linh chi hơn nghìn tuổi là cứu được người rồi, nhưng tìm được thì đã quá muộn rồi." Linh chi hơn nghìn tuổi là dược liệu quý giá biết bao, tìm đâu ra mà có chứ?
Lúc đó, cô ta còn than một câu như vậy.
Sau này, cô ta chính tai nghe thấy chồng mình là Chu Thư Ngọc nói, anh ta cảm thán nói: "Nghe nói có người tìm được mấy gốc linh chi hơn trăm năm tuổi trên núi thôn nhà họ Tống - chỗ mà bọn anh phải xuống nông thôn đó. Thấy bảo người đó bán linh chi đó đi, kiếm được một khoản lớn luôn." "Bọn anh cũng ở đó mấy năm, thế mà lại chẳng kiếm được cơ hội làm giàu gì."
Ngay từ đâu, Trần Kiều Kiều định nhanh chóng đi tìm thanh mai trúc mã kết hôn, sau đó ôm đùi đoàn trưởng trúc mã nằm thắng.
Giờ thấy anh Văn Cảnh đã thích Diệp Mạn Tinh, cô ta nhất thời không dám đi theo con đường đó nữa.
Chương 188
Vậy thì cô ta phải có kế hoạch khác: đi tìm linh chi nghìn tuổi, sau đó lên thủ đô cứu người có quyền kia. Cô ta nhớ mang máng đó là người rất có quyền. Chỉ cần cô ta cứu được người đó, vậy thì chắc chắn người trong dòng họ của đối phương sẽ nâng đỡ cô ta.
Cô ta thật sự không cam lòng bị giẫm đạp dưới chân.
"Được rồi, không được thì thôi, sau này đừng gọi điện cho tôi nữa." Đầu bên kia điện thoại, cậu Giang mất kiên nhẫn nói.
Mạch suy nghĩ của Trần Kiều Kiều bị kéo về thực tại: "Cậu Giang, hãy cho tôi thêm chút thời gian. Sau này một khi vợ chồng họ có mâu thuẫn, chắc chắn tôi sẽ nắm lấy cơ hội. Mặt khác, tôi sẽ theo dõi nhà họ cho anh, thấy tình huống đặc biệt gì tôi sẽ báo cáo lại với anh nhé."
Trên thực tế, cô ta cũng không biết thân phận thật sự của cậu Giang là gì, nhưng cô ta biết anh ta là người mình không trêu đùa được.
Cô ta chỉ biết là kiếp trước cấp trên của Chu Thư Ngọc muốn thăng chức, cuối cùng nhờ người tìm quan hệ thật lâu, mãi mới gặp được cấp dưới của cậu cậu Giang này.
Cô ta chỉ biết cậu Giang rất có quyền. Thế mà bây giờ cậu Giang lại còn nói muốn che chở Diệp Mạn Tình kia, cô ta sắp tức điên lên rồi.
Tút tút tút.
Người bên kia đã cúp máy.
Trần Kiều Kiều nghẹn một hơi: ...?
Cô ta nhất định phải khiến tất cả những người từng coi thường mình nếm mùi bị cô ta giẫm đạp dưới chân mới được.
Cô ta vừa tắt máy, người xếp hàng gọi điện sau lưng đã bước lên thúc giục: "Này, sao đồng chí cô gọi điện lâu thế? Đằng sau còn có bao nhiêu người chờ gọi đấy."
Trân Kiều Kiều nhẫn nhịn không nói gì, lẳng lặng gọi điện thoại về cho nhà chồng. Đương nhiên, bây giờ cô ta sẽ không vội về đó ngay.
Lân này, chẳng bao lâu sau, đâu bên kia điện thoại đã nghe máy. Hơn nữa người nghe máy còn là Chu Thư Ngọc - người chồng mà ban đầu cô ta rất thích. Chu Thư Ngọc có vẻ bề ngoài môi hồng răng trắng, người giống như tên, giọng nói trong trẻo như ngọc vậy.
Nếu không phải người này hay nghe lời mẹ một cách thái quá thì anh ta đúng là một người chồng hoàn hảo.
Ai mà ngờ trong tương lai, anh ta lại phản bội cuộc hôn nhân của hai người họ chứ?
"Alo." Giọng Chu Thư Ngọc vang lên ở đâu bên kia điện thoại: "Kiều Kiều đấy à?" "Tôi đây." Trần Kiều Kiều nghiến răng. Để giành quyền nuôi mấy đứa trẻ, mẹ chồng về đây làm ầm lên một trận, khiến cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Chu Thư Ngọc nôn nóng nói: "Kiều Kiều, em đừng càn quấy nữa, em mau về đi. Có phải em đắc tội ai không? Anh nghi em còn ở lại đó thì sẽ có người tìm tới gây sự với em đấy."
Hai người đã có những ba đứa con, giọng Chu Thư Ngọc cũng có vẻ lo lắng thật.
Nhưng Trần Kiêu Kiêu hoàn toàn không tin anh ta: "Tôi về làm gì, về cho mẹ anh đánh à? Tôi đã nuôi bọn trẻ lớn đến nhường này, các người mới chăm có mấy ngày đã kêu la om sòm như thế rồi." "Mẹ anh đối xử với tôi như thế, tôi ly hôn đây, tôi sẽ nuôi tất ba đứa trẻ, hơn nữa các người phải đưa tất cả tiền nuôi con cho tôi. Nếu không tôi không để yên đâu."
Trần Kiều Kiều to tiếng độc ác nói. Trên thực tế, cô ta mong chồng có thể nói đỡ cho mình, cuối cùng chồng cô ta chỉ im lặng, cuối cùng nói một câu: "Mẹ cũng có nỗi khổ riêng thôi em, có gì về rồi bàn bạc."
Trần Kiều Kiêu tức hộc máu, cúp máy cái bụp. Lại như thế rồi, cô ta không thể chịu nổi nữa.
Còn về việc nguy hiểm hay có người tìm tới gây sự gì mà người chồng là thanh niên trí thức đã nói, cô ta hoàn toàn không nghe lọt tai. Giờ trong đầu cô ta chỉ nghĩ tới việc đi tìm linh chi nghìn tuổi, sau đó lên thủ đô cứu người có quyền.
Chương 189
Trần Kiều Kiêu hoàn toàn không nghe lọt được rắc rối mà Chu Thư Ngọc đang lo lắng.
Nhưng là người thuộc bộ tộc hoa đào tinh, kể từ khi sinh ra Diệp Mạn Tinh đã có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén khi đối diện với nguy hiểm.
Cảm giác khủng hoảng đó khiến hoa đào tinh càng ngồi ở nhà càng bồn chồn.
Anh hai cô vẫn chưa tới gặp cô. Là một người phụ nữ đang có bầu, giờ cô có thể cảm nhận được sự bất tiện vô cùng sâu sắc.
Vài ngày sau, thứ sáu, Triệu Giai Giai cầm thư giới thiệu do đoàn trưởng ký quay về thành phố. Trước khi rời đi, cô ấy còn cố ý đến nhà họ Tống một chuyến, cố ý để lại địa chỉ nhà mình cho Diệp Mạn Tinh.
Là một người thích ngắm trai xinh gái đẹp, Triệu Giai Giai không nỡ phải rời khỏi thôn nhà họ Tống, rời xa một người đẹp như Diệp Mạn Tinh.
Nhưng với sự cám dỗ từ nam thần, cô ấy quyết đoán vứt bỏ sở thích ngắm người đẹp, quay về theo đuổi nam thần.
Diệp Mạn Tinh không có bạn bè thân thiết gì. Sau khi ngẫm nghĩ, cô tặng một túi trà lài cho cô ấy, dặn cô ấy đừng đưa lung tung cho người khác, chỉ cho cô ấy uống để bồi bổ sức khỏe.
Triệu Giai Giai còn cười hì hì nói: "Tôi khỏe như trâu thế này còn cần bồi bổ gì nữa?"
Nhưng chẳng mấy khi được người đẹp tặng gì đó, cô ấy vui tươi hớn hở cất kỹ.
T8080
Thấy cô ấy vui vẻ chạy về phía tình yêu đời mình, hoa đào tinh khuyên cô ấy: "Cô có thể luyện tập lại tài nấu nướng chưa thành thạo lắm của mình."
Hoa đào tinh am hiểu về mỹ thực, miệng cũng kén ăn, món nào không ngon cô không bao giờ cho vào miệng, nguyên liệu không xịn không bao giờ cho vào không gian.
Đến thời đại không chú trọng đến việc ăn mặc này, hoa đào tinh càng nhớ không gian của mình hơn. Triệu Giai Giai vừa đi, Diệp Mạn Tinh càng ngày càng uể oải.
Thấy con dâu như vậy, mẹ Tống đưa cho cô không ít món ngon, lại phát hiện tinh thần cô không tốt hơn là mấy.
"Tinh Tinh, con chán lắm hả? Hôm nay cả thôn thả cá con đấy, hay con đi tham gia cho vui?"
Diệp Mạn Tinh lại trồng cành đào vào trong bồn tròn mới. Thoạt trông, cành có vẻ không cao lắm, nhưng có vẻ như nó sắp nở hoa rồi.
Có lẽ dự cảm đến thời gian càng ngày càng gấp, cô cũng chẳng có tâm trạng gì để đi dạo.
Đúng lúc Tống Văn Lâm đi vào nhà, thế là cậu ấy lập tức bị mẹ Tống giao nhiệm vụ đưa chị dâu và cháu đi xem hội thả cá.
Cá con bé tí xíu được người trong thôn thả vào tháng tư và tháng năm hàng năm. Trước khi thả, họ đã sàng lọc ra từng loại cá riêng để vớt lên.
Bình thường phải thả rồi nuôi tròn một năm thì cá mới lớn. Vậy nên mỗi năm mới đánh cá lên một lân, cá con năm nay thả thì phải sang cuối mùa thu sang năm mới đánh bắt lên.
Thời gian đánh bắt cũng còn phải tùy vào từng loại cá. Tuy thôn nhà họ Tống giáp ba mặt núi, nhiều ruộng bậc thang và ruộng đất núi đồi nhưng để kiếm nhiều tiền hơn, trưởng thôn đã giới thiệu với bà con kỹ thuật nuôi cá dưới ao sen, điều này đã cải thiện đời sống của không ít người trong thôn. Hoạt động thả cá con hàng năm đều được tổ chức rầm rộ, không ít người tham gia náo nhiệt.
Mẹ Tống nghĩ bạn của con dâu vẫn còn ít quá, phải cho con bé đi dạo quanh thôn nhiều hơn, kết được nhiều bạn bè hơn, chắc chắn tâm trạng sẽ vui hơn nhiều.
Tống Văn Lâm cũng phát hiện tâm trạng chị dâu không được vui cho lắm. Ngặt nỗi cậu ấy chưa có vợ, cũng chưa có vợ mang bầu bao giờ, cậu ấy có biết chăm chị dâu đang có thai kiểu gì đâu?
Nhưng cậu ấy lại là một người khéo miệng, thế là cậu ấy cười hì hì kể cho chị dâu không ít chuyện thú vị trong thôn: "Chị dâu, chị biết chuyện gì chưa, dạo này không ít người làm ở nông trường lục tục về thôn đó."
Chương 190
"Ban đầu vì ông nội nhận không ít chuyên gia bị điều xuống nông thôn, Hông vệ binh (*) trong thị trấn còn WT80 muốn đến gây sự. Ông nội với ba phải đối diệmn với áp lực ghê gớm lắm mới bảo vệ được mấy thầy cô và chuyên gia đó."
* Hồng vệ binh hay là Vệ binh đỏ là danh xưng dùng để chỉ các thanh pthiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Mac-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông.
Tống Văn Lâm càng nói càng thấy buồn cười: "Ngưqời trong thôn đã không đủ ăn còn phải nuôi nhiều người như vậy, vô số xã viên muốn làm phản, ông nội tức đến nỗi đòi lấy roi đánh người cơ."
"Sau này, ông nội phải đi vô số thôn xóm, tìm kiếm kỹ thuật nuôi cá dưới ao sen, lại tìm cách trồng cây ăn quả và lạc. Cuối cùng, sau bao nhiêu lân chạy tới các công xã và thị trấn trao đổi lương thực, đời sống các xã viên được cải thiện, mấy người đó mới không làm ầm lên nữa."
Hồi mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm, ngay cả xã viên trong thôn cũng không chịu được, còn nói là ông nội và cha muốn hại chết người trong thôn, hơn nữa còn chửi bới sau lưng người ta. Phải bị bắt rồi phạt một trận mới không có ai đi gây sự nữa."
"Lúc đó đám xã viên giận tím mặt mà không dám nói gì, lén lút mắng chửi ông nội với cha vô số lân, ai biết..." Tống Văn Lâm gõ đâu cháu nhỏ, hừ một tiếng rồi bật cười.
“Sau một năm này, lần lượt có người trở về, có địa vị không hề thấp, những xã viên này âm thầm muốn ôm đùi, giành lấy công. Chị nói xem có buồn cười hay không chứ."
Diệp Mạn Tinh nghe được thì sửng sốt, chú nhỏ nói vậy nghĩa là đang an ủi cô à?
Anh trai và chị dâu của cô đều đang ở vùng Đông Bắc, nhưng đều phải có một số mối quan hệ mới có thể quay lại.
Cô nói mà, sao toàn bộ đại đội thôn họ Tống ai cũng tốt thế này, hoá ra là có hai đại đội trưởng khá chính nghĩa ở phía trên. Quả nhiên là phúc của xã viên.
Cô lại nhớ tới nội dung sách, trong nguyên tác tương lai phát triển của nam chính hầu như đêu đi thẳng một đường lên. Một là liên quan đến năng lực rất mạnh, hai là còn có thiện ý với nhà họ Tống, mặc khác cũng liên quan đến việc đối xử với những người phía dưới tương đối thân thiện.
Huống chi lại là đời sau của cha Tống, điều này đối với tương lai của nam chính như thuê hoa trên gấm, thành công của người này thực sự là do nhiều yếu tố thúc đẩy.
Đương nhiên nguyên nhân cơ bản nhất, vẫn là năng lực cá nhân của nam chính rất mạnh.
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Tống Văn Lâm thật sự cảm thấy mình đã cố gắng hết sức, chỗ nào thú vị ở đại đội cậu đêu dẫn chị dâu đến đó. Cái gì buồn cười thì nói ra để dỗ chị dâu vui, cuối cùng hiệu quả lại không được tốt lắm. Nhanh thôi Tống Văn Lâm cũng phải báo danh đi bộ đội, nếu cậu đi rồi, liệu trong nhà còn ai có thể thay chị dâu chạy trước chạy sau được chứ?
Tống Văn Lâm phiền não đi vào hỏi mẹ: "Mẹ, bao lâu nữa thì anh trai con quay lại đón chị dâu nhập ngũ? Con đã cố gắng hết sức rồi, nhưng chị dâu trở về vẫn cứ buồn buồn ấy.”
Mẹ Tống cũng không rõ lắm: "Ngày đó anh con đi vội quá, cũng chẳng nói tiếng nào với chị dâu con, chắc vậy nên con bé mới âu sầu như thế. Hay là con thử đi gọi điện thoại đến quân ngũ, xem xem anh con có thể nghe được không?"
Không ai có thể biết rõ được nhiệm vụ này sẽ tốn mất bao nhiêu ngày trời.
Mẹ Tống biết làm vợ quân nhân không dễ dàng gì. Bà cũng đau lòng cho con dâu mình, giục con trai đi hỏi cho rõ, nói không chừng khi biết được thời gian theo quân, con dâu sẽ vui hơn thì sao?
Chương 191
“Vậy con đi ngay đây." Tống Văn Lâm chạy rất nhanh.
Tống Văn Lâm đau lòng vò đầu bứt tóc: Thật giống chị dâu, thật sự rất khó dỗ, trong lòng cũng khó chịu theo.
Nhiệm vụ khẩn cấp lân này của Tống Văn Cảnh là một nhiệm vụ cứu hộ lũ lụt vô cùng nguy hiểm. Một đoạn
đường sắt rất dài đều bị ảnh hưởng, có thể nói là khá khó khăn, tất cả các sĩ quan có kinh nghiệm từ quân đội
địa phương và học viện quân sự đều được điều động đến.
Sở dĩ anh bị điều động trở về sớm là vì trước đây anh ta đã từng tham gia nhiều nhiệm vụ như vậy.
Phục vụ nhân dân thực sự không phải là một câu nói suông. Tất cả những người tham gia cứu viện, đã không chợp mắt được cái nào suốt năm sáu ngày qua.
Chờ sau khi vớt hết tất cả người bị thương và thông cầu đường sắt, các sĩ quan tham gia cứu viện tập thể được nghỉ một ngày, để cho họ trở ngủ và nghỉ ngơi.
Lúc Tống Văn Cảnh thức dậy cũng đã là buổi chiều ngày hôm sau, vừa tỉnh lại, chợt nghe bạn cùng phòng nói trong nhà anh có người gọi điện thoại tới.
Tối hôm qua Vu Tư Bác vừa nhìn thấy anh đều giật nảy mình. Khuôn mặt đây râu ria, hai mắt xanh đen, quanh mắt đều là tơ máu, làm sao nhìn ra được nét ngũ quan anh tuấn chứ?
Điều này chứng tỏ, trai đẹp cũng có thể trở nên xấu xí.
Có điều Vu Tư Bác lại không chê cười anh, dù sao tham dự nhiệm vụ cứu hộ cũng là vinh hạnh.
Hơn nữa cái tên này, sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần gần như phấn chấn, dường như lại có thể đại chiến thêm mấy ngày mấy đêm nữa.
Tên này quả đúng là không thể so sánh với người ta mà.
“Ai gọi vậy?” Tống Văn Cảnh khoác lên mình bộ quân phục màu xanh lá. Dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn nhét vào bên trong bộ quân trang, thoạt nhìn chỉ thấy dáng người thật xinh đẹp.
Vu Tư Bác nhìn đi chỗ khác và không so sánh với anh nữa: "Cậu đi xem đi, có khi là vợ cậu đấy.”
Nói đến đây, Vu Tư Bác bỗng nhiên nhớ tới người vợ này hình như còn bảo anh ta trở về ly hôn, lại ngượng ngùng nói: "Ngại quá, bên phòng điện thoại kia nói gọi từ quê của cậu đến, tôi cũng không biết là ai nữa." Đôi mắt sâu thẳm của Tống Văn Cảnh rất nhẹ nhàng liếc qua, sau đó Vu Tư Bác nhận ra rằng mình đã nói
sai rồi.
Anh ấy cho rằng bạn cùng phòng sẽ không nói nữa, qua hồi lâu sau mới nghe một tiếng “ừm”.
Vu Tư Bác ngạc nhiên: "Thật à? Hình như thái độ lúc trước của vợ cậu kiên quyết lắm nhỉ?”
Lúc trước nhìn anh chán chường như vậy thì biết vợ ở nhà ầm ĩ dữ dội cỡ nào, sao nhanh vậy mà đã giải quyết được rồi?
Người đàn ông cao ráo, ngũ quan tuấn tú, đường quai hàm lại càng đẹp đến kinh người. Loại chuyện gia đình như vậy anh sẽ không chia sẻ quá nhiều.
Vừa nghĩ tới vợ theo đến quân trại, người anh nóng lên ngay lập tức.. Anh cố gắng sự ngứa ngáy trong lòng, nhiều lắm còn nửa tháng thôi.
Vợ con nóng đến đâu giường, loại chuyện tốt đẹp giản dị không khoa trương như vậy, không ngờ có ngày, anh không chỉ không phản cảm, ngược lại còn cảm thấy rất tốt.
Thật ra đối với anh, cơ thể của cô vợ nhỏ là điểm hấp dẫn trí mạng, nhưng nghĩ đến vợ lại mang thai, theo lý thì anh không nên đón vợ đến nhập ngũ.
Anh sợ làm tổn thương cô...
Nhưng lân này trở về, ngửi mùi thơm trên người cô vợ nhỏ, xem ra không chịu nổi nữa?
“Vậy sau này, há chẳng phải chị dâu cũng sẽ bị anh ăn “chết” sao?" Vu Tư Bác thật hư hỏng, không khỏi cảm thán nói: "Uây không được nha, nếu ngày nào đó anh bị chị dâu ăn “chết” mới có trò hay để xem."
Đôi mắt Tống Văn Cảnh sáng lên, nhưng không đáp lại câu này.
Chương 192
Ai bị ai ăn “chết”, anh vốn không để ý.
Nghĩ tới vợ, đôi mắt hoa mai xinh đẹp kia nhìn chằm chằm vào mình, chỉ biết ngoan ngoãn mềm lòng.
Tống Văn Cảnh thầm nghĩ: Đối với cô vợ nhỏ này, chỉ cần dâng toàn bộ tốt đẹp nhất trên thế giới cho cô thì sẽ vui vẻ ngay.
Đôi chân dài bước ra khỏi cửa, Vu Tư Bác chạy từ phía sau, gọi ới một câu: "Bây giờ chị dâu được mấy tháng rồi? Đợi cậu về dẫn cô ấy nhập ngũ chắc cũng sắp sinh luôn rồi nhỉ?”
Tống Văn Cảnh vốn đã muốn rời đi: ...?
“Sao vậy? "Anh dừng bước, đôi mắt sắc bén nhìn Vu Tư Bác.
Vu Tư Bác chỉ cảm thấy mình oan uổng muốn chết: "Ý tớ là chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi. Sắp xếp bệnh viện cho chị dâu sinh sớm chút. Phụ nữ sinh con khó nói lắm, có khi còn cần sinh mổ nữa.”
Lúc vợ Vu Tư Bác sinh, cô ấy vẫn kéo tay hỏi nếu như phát sinh chuyện ngoài ý muốn là bảo vệ người lớn hay là người nhỏ, cứ như cơn ác mộng vậy.
Làm phận đàn em thua cược, Vu Tư Bác nói: "Nếu cậu không lo sắp xếp tốt mọi thứ, lỡ khi ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vợ cậu hỏi giữ người lớn hay đứa nhỏ, thì đến cậu trả lời như thế nào hả?"
Vốn Tống Văn Cảnh nghe vậy không vui lắm: Giữ lớn hay giữ nhỏ? Cái này còn phải nghĩ sao? Thật sự có vấn đề, chắc chắn là phải bảo vệ vợ trước rồi.
Đương nhiên cũng không đành lòng với đứa nhỏ, nhưng vợ c vợ cũng không còn, thì con nhỏ cũng sống không nổi.
Có điều lời nhắc nhở của bạn cùng phòng khiến anh biết được rằng phụ nữ sinh nở rất nguy hiểm.
Bước chân anh dừng lại, nghiêm túc nói với Vu Tư Bác: "Cảm ơn."
Lúc đến phòng điện thoại, Tống Văn Cảnh thầm nghĩ: Không cần biết tình hình thế nào, anh cũng không cho phép chuyện ngoài ý muốn xảy ra phát sinh.
Vợ mang thai lâu như vậy mới sinh con, nếu đứa bé thật sự không còn nữa, điều anh lo lắng nhất là vợ sẽ đau buồn.
"Alo, anh à, sau khi anh đi chị dâu vẫn luôn buồn buồn, dỗ kiểu gì cũng không được hết.”
Vừa bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút phiền muộn của em trai: "Anh! Lúc anh đi, nên đánh thức chị dâu dậy giải thích với chị ấy một câu chứ.”
Tống Văn Lâm nói rất nhiều, tại sao anh trai cậu vẫn không nói lời nào.
Tống Văn Lâm cảm thấy anh trai khó chịu như vậy, liệu chị dâu nhỏ có phải bị anh cậu chọc tức giận không?
“Anh, anh còn ở đó không?”
Tống Văn Lâm không nói nên lời: Tính tình thối tha của anh trai cậu, chị dâu nhỏ thật sự có thể thích ứng được sao?
Cũng không ngẫm lại, trước kia cậu còn chê chị dâu phiền phức, nhưng bây giờ lại bắt đầu cảm thấy tính tình thần tiên của anh trai thật nhàm chán.
“Ừm." Tống Văn Cảnh ở bên kia im lặng hồi lâu. Lúc Tống Văn Lâm sắp không chịu nổi nữa, mới nghe anh mình thấp giọng nói: "Chắc là nhanh thôi, đến lúc đó anh không về được thì cũng sẽ phái người đón cô ấy.”
WT808 Dừng một chút, anh lại nói: "Chị dâu em thích ăn ô mai, em hái thêm cho cô ấy một chút đi."
Nhớ tới cô vợ nhỏ không thể lúc nào cũng ăn ô mai được, Tống Văn Cảnh lại bổ sung: "Xem thử có gì hay không, tìm cho cô ấy chơi chút. Anh thấy cô ấy cũng thích con thỏ trong nhà lắm.” Tống Văn Cảnh nói hết một lượt những gì mình nhớ ra rồi mới cúp điện thoại.
Tống Văn Cảnh lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Thật ra, anh không có sức phản kháng đối với cơ thể cô vợ nhỏ của mình.
Giọng nói quyến rũ của cô vợ nhỏ, làn da trắng như tuyết, nhẵn nhụi. Hình ảnh đêm tân hôn động phòng thỉnh thoảng cứ hiện lên, chỉ cảm thấy máu cả người cuồn cuộn, hơi nóng chạy khắp cơ thể. Tống Văn Cảnh muốn ôm cô thật chặt một cái.
Chương 193
Nhưng lần này...
Anh vẫn không biết rằng Diệp Mạn Tinh sợ ảnh hưởng đến dục vọng của mình, cố ý kéo dài khoảng cách của hai người. Hoặc là nói, tự mình ngăn cản ảnh hưởng của hương hoa đào trong cơ thể Tống Văn Cảnh.
Cũng chỉ có lúc công kích Trân Kiều Kiều, loại hương hoa đào này mới ảnh hưởng đến anh lân nữa.
Đại khái là được anh trai thần tiên nhắc nhở, hai ngày sau Tống Văn Lâm cũng lười xuống ruộng làm việc, mà đi vào trong núi tìm thứ gì đó thú vị cho chị dâu.
Trước khi ra cửa, Tống Văn Lâm còn hỏi cô: "Chị dâu, chị chỉ cần sơn trà, ô mai thôi sao? Có cần cái khác không?"
Diệp Mạn Tinh dở khóc dở cười: "Em cẩn thận một chút nhé. Chị nghe mẹ nói trên núi rất nguy hiểm, em đừng vào sâu quá đấy.”
Tống Văn Lâm nhìn chị dâu một lượt từ trên xuống dưới. Cậu thấy đôi mắt trong suốt của cô đẹp thì có đẹp, nhưng sự coi thường như vậy vẫn khiến cậu khó chịu: "Em cũng không tệ hơn anh trai em bao nhiêu đâu.”
Nghẹn một hơi, lân này Tống Văn Lâm tiến sâu vào trong núi. Vừa vào trong, Tống Văn Lâm đi đến nơi nguy hiểm hơn ngay.
Nói ra cũng lạ, mấy lân này vào núi, em chồng càng ngày càng muộn mới trở về. Ấy vậy mà thứ bảy hôm nay lại đi cả tối không về, cả nhà suýt chút nữa bị dọa điên.
Cả nhà đều hồi hộp lo lắng. Đêm hôm khuya khoắt, cha Tống còn dẫn người lên núi tìm người.
Ngay cả mấy người cha Tống phụ đi tìm cũng không trở về, không khí trong nhà họ Tống khá căng thẳng.
Có điều lúc Tống Văn Lâm ra ngoài, Diệp Mạn Tinh cũng không cảm nhận được em chồng sẽ gặp nguy hiểm, nên cũng cảm thấy bớt lo đôi chút.
Thế nhưng thím Hai lại chua ngoa nói xấu cô không ít. Ai ngờ lúc trời sáng, vẻ mặt Tống Văn Lâm đây hưng phấn mà trở về. Vừa vào, đã đập cửa phòng cô vang lên mấy tiếng bôm bốp: "Chị dâu, chị dâu, chị đoán xem em tìm được cái gì này?"
Diệp Mạn Tinh vội vàng từ trên giường ngồi dậy, xoa đôi mắt mông lung đang ngái ngủ. Cô màu chóng mặc quần áo đàng hoàng mới để cậu đi vào: "Cái gì vậy?"
Mấy người cha Tống đều không nghỉ ngơi, mẹ Tống ở bên ngoài cầm cây gậy muốn đánh cậu, bị cha Tống phụ ngăn lại. Cả nhà ngồi ở phòng ngoài hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác cũng không nguôi.
Diệp Mạn Tình dám thề với bản chất đào hoa của mình rằng cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy từ em chồng. Ánh mắt đó sáng đến mức có thể thắp sáng cả một tòa tháp. Nó thực sự rất sáng.
Tống Văn Lâm mang theo một cái giỏ đây phấn khích đi vào. Thật sự là kéo cái gùi đi vào, vừa vô, cũng không quan tâm chị dâu có ngủ ngon hay không, đã lấy ba viên linh chi cậu lấy được, đổ một sọt nấm cùng sơn trà, ô mai ra cho cô.
Ánh mắt Diệp Mạn Tinh sắp hoa mắt rồi.
Chủ yếu là dáng vẻ của em chồng như chú cún nhỏ dâng bảo vật. Ánh mắt cậu vô cùng nóng bỏng, trông mong nhìn cô: "Chị dâu, cho chị trước chọn. Chị xem thử thấy có vui không?" Tiểu Đào Hoa tinh cho rằng mình nghe lâm:...
Vậy nên cậu mang nhiều đồ quý như vậy vào, chính là vì lấy lòng cô sao?
Tâm trạng của Diệp Mạn Tình rất bất ngờ.
“Đây là linh chi phải không?"
Đào hoa tinh là có thể cảm nhận được tâm trạng của con người, em chồng của cô chắc chắn có một trái tim của Xích Thành. Không phải ngưỡng mộ, mà là cảm giác đối xử tốt với người nhà.
Diệp Mạn Tinh hỏi cậu: "Linh chi và hoàng đằng của em chắc có thể bán được không ít tiền nhỉ?"
Tống Văn Lâm cười hì hì nói: "Biết mà, hẳn là có thể lên đến bốn, năm trăm đồng đấy. Nếu như có chợ đen, em nghĩ nó có thể hơn cả nghìn cơ. Linh chi hẳn là phải hơn ba trăm năm tuổi."
Chương 194
“Nhưng chúng ta không có cửa thị trường chợ đen nên không bán được nhiều như vậy, mà Linh Chi phải trên trăm năm tuổi mới là đồ tốt nhất."
Diệp Mạn Tinh sửng sốt, bọn họ không có cách vào chợ đen nhưng anh hai của cô chắc chắn sẽ có.
Nhưng mà Linh Chi và Thiết Bì Thạch Hộc có tác dụng tốt hơn khi ở trên tay hoa đào tinh, người khác không thể biến Linh Chi ba trăm năm thành năm trăm năm trở lên nhưng hoa đào tinh lại có thể mà?
Những Thiết Bì Thạch Hộc và Linh Chi này đến tay cô có lẽ cũng có thể bán được hơn 2000 đồng tiền.
Trước kia, những thứ này đều không được hoa đào tinh để vào mắt nhưng hiện tại cô lại cảm thấy cần phải thu thập một chút rồi để vào trong không gian.
“Cha mẹ có biết không?"
Tống Văn Lâm hỏi Diệp Mạn Tình muốn giữ lại cái gì? Khi nghe cô hỏi vậy thì lại nói: “Chị dâu, cha đã biết rồi, cha bảo chị cứ chọn trước, còn hỏi có thể dùng cho chú Diệp không?"
“Chỉ cần chỉ có thể vui vẻ, cho chị hết những thú này cũng không sao cả, anh của em nói anh ấy sẽ sớm trở về, chị dâu à, chị phải vui vẻ hơn một chút.” Cậu chạy nhiều đường như vậy không phải là vì để chị dâu có thể vui vẻ hơn sao?
Diệp Mạn Tinh chỉ giữ lại một gốc Thiết Bì Thạch Hộc và một hạt Linh Chi, cô dùng để trồng, sau này sẽ ném vào không gian nuôi.
Phần còn lại có thể mang lấy đổi thành tiền, Diệp Mạn Tinh nói: “Cha chị có thể dùng nhưng không cần để nó trong nhà, em đi hỏi cha xem có cách gì không, nếu có thì bảo cha cứ mang bán đi."
“Nếu không có thì chờ anh hai chị về, chị để anh ấy..."
Diệp Mạn Tinh còn chưa nóng xong, Tống Văn Lâm đã nhét thẳng cho cô: “Không cần, cha nói chỉ cần chú Diệp có thể dùng thì không cần lấy ra.”
Dù sao nhà họ Tống còn chưa phân nhà, nếu cầm cái này đi bán, vậy tiền sẽ là của cả nhà, một khi phân chia không đều, không chừng thím hai sẽ náo loạn một trận. Cũng vì nguyên nhân này nên cha cậu mới bảo cậu về gõ cửa nhà chị dâu để hỏi lý do.
T808034
Nếu như những thứ này có thể làm cha Diệp đang bị liệt tốt hơn một chút thì nó đã đáng giá hơn bất cứ thứ gì rồi.
Mệt mỏi một đêm, Tống Văn Lâm muốn đi ngủ mà còn phải ứng phó với mẹ Tống cầm gậy đứng ngoài cửa, trước khi ra khỏi cửa, cậu còn trộm liếc mắt nhìn chị dâu rồi thần thần bí bí hỏi: “Chị dâu, chị đoán xem vừa rồi em nhìn thấy ai ở trên núi?" "Ai?"
Dáng vẻ của em chồng này rõ ràng có gì đó kỳ lạ.
Tống Văn Lâm dùng vẻ mặt kỳ quái nói: “Chị Kiều Kiều, còn có cả người nhà của chị ấy, sau đó còn có công an tới, nghe nói có phạm nhân chạy trốn, mấy người công an đó vẫn đuổi theo tới tận trên núi, cho nên em mơi chậm trễ.”
Cậu còn cười híp mắt hỏi: “Em nghi ngờ chị ta đang tìm một cái gì đó nhưng không biết chị ta có tìm được không? Em chỉ chạy vòng quanh chỗ chị ta mấy lân nhưng không trở về luôn mà đợi trời sáng mới về, lát nữa chị nói vài câu tốt về em trước mặt mẹ nha, nếu không mẹ sẽ đánh chết em đấy.”
Diệp Mạn Tinh dở khóc dở cười nhìn em chồng đi ra ngoài.
Nhìn chút em ôm eo chân thấp chân cao đi ra ngoài, Diệp Mạn Tỉnh che trái tim đang đập nhanh của mình
lại, cô cảm thấy tiếng trái tim đập càng chân thật hơn.
Hoa đào tinh mấp máy đôi môi anh đào xinh đẹp: vậy đây chính là tình cảm của con người sao?
Cô là hoa đào tinh nên đương nhiên cô cảm thấy hứng thú với thế giới loài người nhưng cô nào có thể ở thế gian lâu được.
Bảo bố trên người cô quá nhiều, nếu ở một chỗ lâu ngày đều sẽ gặp nguy hiểm, cũng rất khó có được một người chân thành ấm áp yêu thương cô như vậy.
Chương 195
Cô cười cười rồi thay đổi ý, trước khi đi, cô sẽ để lại một lá thư cho gia đình để tránh cho người trong nhà lo lắng.
Đúng vậy, chính là người bên cạnh hoa đào tỉnh.
Thay vì chấp nhận sự tồn tại của người chồng trước thì hoa đào tinh lại tiếp nhận cha mẹ chồng và em chồng trước.
Nếu mà để Tống Văn Cảnh biết, sợ là anh sẽ tức giận rất nhiều ngày.
“Văn Lâm, cháu tìm được thứ gì tốt về không?"
Tống Văn Lâm vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy thím hai thò đầu nhìn chằm chằm vào cửa, có lẽ là bà ta sợ không được chia thứ gì tốt.
“À, hái được rất nhiều nấm, còn có không ít hoa sơn trà và ô mai, thím hai có muốn lấy không ạ?” Tống Văn Lâm vô cùng đê tiện mở cái gùi ra trước mặt thím hai.
Thím hai xì một tiếng, bà ta không có hứng thú mà xoay người rời đi.
Diệm Mạn Tình trồng Thiết Bì Thạch Hộc và Linh Chi cùng một chỗ với hoa đào, chợt cô nghe thấy tiếng gào thét của em chồng ở bên ngoài vang lên.
Mẹ Tống vừa đánh con trai vừa mắng: “Đêm hôm khuya khoắt, con cho rằng con là anh của con à, có nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”
Tống Văn Lâm vừa tránh vừa kêu “Chị dâu cứu mạng”.
Mẹ Tống hùng hùng hổ hổ nói cho dù Thiên Vương Lão Tử tới thì bà ấy cũng không tha cho cậu.
Diệp Mạn Tinh đứng dậy đi ra ngoài, cô đứng ở cửa gọi một tiếng: “Mẹ”.
Mẹ Tống lập tức vứt cây gậy xuống, bà ấy “Ôi” một tiếng rồi cười hỏi: “Tinh Tinh đói bụng rồi hả?” Tống Văn Lâm ở bên cạnh yên lặng khinh bỉ mẹ ruột của mình tự vả miệng, mẹ cậu tiêu chuẩn kép thật đấy.
Thím hai đi ngang qua lại đứng bên cạnh mắng một câu, chị dâu cả điên thật rồi mà, vậy mà lại đối xử với con dâu tốt hơn con trai ruột.
Lời còn chưa nói ra thì đã nghe được một giọng nói quen thuộc vọng ra từ trong sân: “Chú Tống, em gái của cháu có ở đây không?”
Trong sân truyền đến tiếng của anh hai Diệp và cha Tống. Hôm nay là cuối tuần nên cha Tống được nghỉ, ông ấy chạy cả một đêm, lúc này vừa rửa mặt, đang định ngủ bù một chút rồi dậy sớm để hoàn thành nốt công việc.
Công việc của chủ nhiệm văn phòng công xã thật sự nhiều không kể xiết mà còn không dễ dàng chút nào.
"Tinh Tinh, anh hai con tới rồi."
Cha Tống ở ngoài sân gọi một tiếng, Tống Văn Lâm lập tức dẫn anh hai Diệp đi gặp Diệp Mạn Tinh. Diệp Mạn Tinh có chuyện quan trọng muốn nói với anh hai Diệp nhưng những lời này không thể nói ở trong nhà, cô lấy lý do đến trạm y tế kiểm tra thân thể để ra ngoài với anh hai.
Cân nhắc một phen, anh hai Diệp nhìn em gái được nuôi ngày càng trắng nõn, nhỏ giọng hỏi: “Em gái, em cố ý nhờ anh tìm người, có phải có chuyện gì rồi không?"
Diệp Mạn Tình gật đầu, cô ngước mắt nhìn anh hai của nguyên thân, khi không cảm nhận được bất cứ ác ý nào trên người anh ấy, lúc này cô mới cân nhắc hỏi thử: “Anh, em muốn ra cửa một chuyến, anh có thể 808034 tìm một người đáng tin cậy làm vệ sĩ cho em được không?"
“Là đồng chí nữ thì càng tốt.”
Anh hai Diệp suýt nữa đã trượt chân.
Thiếu chút nữa anh hai Diệp đã sợ đến nỗi nổi điên.
"Em gái, em bị ấm ức phải không? Bây giờ bên ngoài cũng không an toàn cho lắm, một thai phụ như em đi ra ngoài làm gì?" Anh hai Diệp lắc đâu như trống bỏi, suýt nữa đã bị em gái dọa cho bật khóc.
Có cần phải nói tin chấn động như vậy không?
Hiển nhiên là hoa đào tỉnh đã có sẵn lời giải thích: "Anh, mấy ngày trước em nằm mơ, mơ thấy anh cả và chị dâu xảy ra chuyện, em muốn đi nông trường thăm bọn họ, nhưng bây giờ em đang mang thai, một mình không an toàn, thế nên em muốn tìm người."