Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh ( Dịch Full )

Chương 9 - Chương 175


Chương 175
W1808032 Thấy cô thích, em rể sờ mồ hôi lạnh trên trán: "Chị dâu, sáng sớm anh ba có nhiệm vụ khẩn cấp phải đi quân đồn trú trước rồi, mẹ đã làm chút đồ ăn ngon, bảo chị vào trong ăn."

Tống Văn Lâm chỉ chỉ về phía mẹ Tống đang vẫy tay với hai người họ trong phòng, tim suýt nữa nhảy ra ngoài.

Anh trai thực sự khiến cậu ta tức chết, anh ấy nói thời điểm anh ấy rời đi sớm, anh ấy sợ chị dâu sẽ khóc, sau đó dùng ánh mắt dịu dàng nhìn sang, Tống Văn Lâm gần như muốn mắng anh trai mình.

Thật là, trước khi đi sao anh trai không đánh thức chị dâu dậy rồi tự giải thích đi, chuyện lớn như vậy lại để cho cậu, cậu thật sự rất khổ sở!

Cùng lúc đó, ở Hạ Thành, trong một nhà kho nông trại, Diệp Bác An trở về với một gói hàng trên tay, thì nhìn thấy vợ mình đang lén lút lau nước mắt.

"Tú Lệ."

Diệp Bác An gầy yếu, trong ánh mắt thiếu đi sức sống của tuổi trẻ, lúc này lại có thêm chút hoang mang.

Mùa đông ở Hạ Thành rất lạnh, những năm đâu mới đến đây, phải thường xuyên làm việc, thấm thoát bất tri bất giác, thì anh đi đứng đã có chút vấn đề, mặc dù khi mùa hè đến gần, anh vẫn cảm thấy hơi khó 8080 chịu.

Sau một ngày làm việc trở về, hôm nay là sinh nhật của con gái, nhưng bọn họ đã không gặp con bé trong sáu năm rồi.

Thời đại này, gửi thư rất bất tiện, huống chi người có thân phận có vấn đề như bọn họ, lại càng không có cơ hội gửi thư về cho gia đình.

"Bác An, chúng ta còn có thể về nhà được không? Đã nhiều năm không gặp Tráng Tráng rồi, mấy năm nay, em cũng không biết đã khóc bao nhiêu lân ở trong mơ nữa."

Khuôn mặt xinh đẹp của cô giàn giụa nước mắt, khuôn mặt cô ngày xưa xinh đẹp làm sao, nhưng từ khi cô đến nơi đây, cô đã phải làm việc hàng ngày, tiếp xúc với gió và nắng, càng không có các sản phẩm chăm sóc da tốt như trước kia.

Khuôn mặt của đại tiểu thư trước kia, thấm thoát đã bị bao phủ bởi những thăng trầm và khổ đau. Nhà họ Thẩm ngày xưa rất có tiếng, một nửa thị trấn Hồng Kiều thuộc về nhà họ Thẩm, năm đó khi cô học đại học đã yêu người bạn cùng lớp Diệp Bác An ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi đại tiểu thư Thẩm gia kết hôn, đã không biết bao nhiêu người phản đối.

Nhưng sau đó, Diệp Bác An được phân công làm việc trong viện nghiên cứu, cô cũng được phân công làm giáo viên trong trường học, sau khi kết hôn, rất nhanh cô đã sinh được hai người con trai, cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ rất tốt đẹp.

Ai biết rằng một tai nạn liên quan đến thân phận gia đình Thẩm gia có vấn đề, đã ảnh hưởng đến gia đình nhỏ này. "Có thể đi..., em họ và em gái đêu đã gởi thư,"

Diệp Bách An cũng không nghĩ tới, cô em gái được anh cưng chiều từ nhỏ lại thật sự có biện pháp gì.

Nhưng anh có lòng tin với quốc gia, cho dù hiện tại không thể trở về, nhưng qua mấy năm nữa có thể trở về.

Nhưng mà phải vài năm nữa…

Thẩm Tú Lệ cũng ngừng khóc khi nghe được tin do cô em chồng luôn được cưng chiều ở nhà báo tin tức, nhưng cô không tin cô em chồng và em họ thực sự có biện pháp nào. "Trong nhà như thế nào?"
CHương 176
Diệp Bác An đưa lá thư và gói hàng trong tay cho vợ, sắc mặt anh hơi nặng nề: “Bố bị liệt do sạt lở đất, em gái,"

"Em gái làm sao?"

Em gái rất thanh tú xinh đẹp, ở nhà cũng đưmợc cưng chiều, Thẩm Tú Lệ cũng rất thích cô bé, thấy chồng im lặng, cô vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Đôi bàn tay gầy guộc của Diệp Bác An đang run rẩy: "Chủ nhiệm Ủy ban Cách mạngp muốn lấy em gái. Em gái không chịu gả nên nhảy cầu, sau đó cưới người sĩ quan đã cứu con bé. Theo con bé nói là kết hôn vì muốn báo đáp ơn cứu mạng, con bé còn nói sẽ tới đưa chúng ta đi ra nqgoài, bảo chúng ta hãy giữ gìn

sức khỏe thật tốt chờ con bé."

Diệp Bác An là một người đàn ông, mấy năm nay cũng không rơi lệ, nhưng anh đã khóc vì bức thư của cô em gái mà anh rất thương yêu.

Tình hình nhà mẹ đẻ như vậy, em gái lại vì trả ân tình mà gả đi, cô tính tình kiêu ngạo bốc đồng như vậy, không biết sống như thế nào đây?

Thẩm Tú Lệ tâm tình phức tạp.

Thẩm Tú Lệ có phần buồn tẻ: nhỏ? không ngờ rằng người gánh vác gia đình cuối cùng lại là một em gái

Trước kia em gái chính là được bọn họ nuôi dưỡng trưởng thành.

"Bác An, ngay cả em gái cũng như vậy, trong nhà nếu bị liên lụy nhất định sẽ gặp họa, chúng ta..."

Gia đình không biết đã thiếu tiên như thế nào, bố chồng lại bị thương nên càng cần tiền, cô chỉ ước có thể về ngay lập tức để đưa tiền.

“Ừm.” Âm thanh của Diệp Bác An trở nên nặng trĩu hơn một chút: “Em trước giữ gìn sức khỏe cho tốt đi." Họ phải nghe lời em gái, cố gắng giữ gìn sức khỏe thật tốt trước, chỉ có cố gắng làm chỗ dựa vững chắc cho em gái sau này, mới không để cho nhà mẹ đẻ liên lụy tới em gái.

Nếu không, nhà mẹ đẻ như vậy, cô gái nhỏ sẽ phải sống cuộc sống như thế nào đây. Một cô gái nhỏ thanh tú như vậy lại phải bị ép buộc thành bộ dáng gì nữa... Mới phải dựa vào báo đáp ơn nghĩa mà gả đi, mục đích chỉ là để hỗ trợ gia đình mẹ cô, Diệp Bác An trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Cũng không biết chú hai bây giờ như thế nào? Trong nhà chỉ có mẹ và ông ấy có thể làm ruộng, nhưng một người cha bại liệt, còn có hai đứa con, nhưng chỉ dựa vào làm ruộng làm sao có thể đủ đây?" Anh hai Diệp, người được hai người lo lắng, lúc này vừa ra khỏi văn phòng tổng bộ hậu cần thì đụng phải một người.

Người đến mặc đồng phục tiếp viên hàng không màu xanh đậm, trên tay cầm một chiếc mũ rộng vành, bị anh đụng mà chiếc mũ trực tiếp rơi xuống. "Thực xin lỗi."

Anh hai Diệp vội vàng nhặt mũ xin lỗi, hôm qua anh vẫn không về nhà, vẫn đợi đến ngày hôm sau có kết quả mới về nhà. Dù sao cũng là em gái vất vả mới có được, lương tâm anh hai Diệp rất cắn rứt, vốn dĩ anh không định đi

thi, nhưng nếu không thi thì chẳng phải rất có lỗi với em gái đã phải trả giá nhiều như vậy mới có được cơ hội này.

Nếu sau này anh muốn tiếp tục buôn bán, thì phải đợi sau khi vượt qua kỳ thi, anh ta có thể bán chức bán tài cho em gái cũng tốt nha
Chương 177
Anh hai Diệp vô cùng khó chịu.

Anh vốn cũng không thích công việc này, nhưng mẹ anh ngày nào cũng lấy tính mạng ra để đe dọa, không chỉ ép anh mà còn ép cả em gái của anh, anh bị ép đến mức tưởng chừng chết đi sống lại.

Nhưng đây là mẹ ruột của bọn họ, bọn họ có thể làm gì đây? Mẹ trước đây rất hiền lành nhân hậu nhưng không biết vì cái gì lại trở nên như vậy.

Anh không thể chịu đựng được sự ép buộc chết tiệt này, huống hồ chỉ là cô gái nhỏ?

Anh hai Diệp giờ đây đã khác với những ngày vô tư cười đùa khi ở bên Diệp Mạn Tinh, giờ phút này anh đang cắn rứt lương tâm và lo lắng cho em gái nhỏ của mình.

034

Ngay từ đầu, anh thực sự không có ý định tham gia kỳ thi, nhưng mẹ anh nói đúng.

Anh buôn bán không thành công, trong nhà không thể chống đỡ được nữa, vì vậy anh cũng chỉ có thể cắn răng đi, mới có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho em gái nhỏ.

"Cảm ơn."

Người đến là một thanh niên trạc hai mươi tuổi, mặc đồng phục nhân viên lái tàu, trông rất phong độ, rất vui vẻ và hiền, không hề tức giận khi mũ của mình bị ai đó hất tung, còn cúi xuống để nhặt nó lên.

Đối phương nhặt nón lên trước, cũng không hề khó chịu, thậm chí còn nhe ra mấy cái răng trắng to tiêu chuẩn với anh, cười nói: "Không có gì."

Cậu ta ngước mặt lên, anh hai Diệp vừa thấy liền sửng sốt.

Trên cổ cậu ta có một trái tim nhỏ?

Anh hai Diệp nghĩ một người đàn ông thật sự mà có vết bớt hình trái tim trên cổ như vậy trông giống phụ nữ. Nhưng sao anh vẫn cảm thấy có chút quen mắt, trong lúc nhất thời không nhớ đã nhìn thấy ở nơi nào.

Tống Tiến thích thú nhìn anh ta một mực đang nhìn chằm chằm cổ của mình, thanh niên trước mắt có chút ủ rũ, nhếch miệng cười: "Anh đang nhìn cái gì?"

Đây là một thanh niên tính cách rất vui vẻ.

Cậu ta nhìn thấy anh hai Diệp đang cầm một thư thông báo, trên thư có lẽ nói anh đã thông qua kiểm tra đánh giá công tác, nhìn qua bộ phận, thì ra là của bộ phận trung tâm hỗ trợ của bộ phận hậu cần.

Coi như là cùng một hệ thống, nhưng họ thuộc bộ phận thừa vụ, còn cậu thuộc bộ phận thu mua hậu cần.

Người soát vé là nhân viên chính thức, nói một cách chính xác, bộ phận dịch vụ hậu cần không được đưa vào biên chế chính thức của đường sắt, được coi là nhân viên phục vụ ngoài biên chế. Công việc chính là

mua thực phẩm và các mặt hàng hậu cần đặc biệt. Nhưng đều xem như là ngành đường sắt thôi, cậu cũng rất tự hào khi người khác có thể chú ý đến vết bớt của mình, còn cười và hỏi anh hai Diệp: "Anh có phải đang xem cái này không?"

Thấy anh hai Diệp sửng sốt, cậu cũng không thèm để ý, tự hào khoe khoang nói: "Cái này, chính là vết bớt gia truyền của gia đình tôi."

"Đẹp chứ?" Tống Tiến quả thực là bị chứng ám ảnh bởi xã hội, từ khi sinh ra.

Anh hai Diệp không bao giờ nghĩ tới nhân viên phục vụ của bộ phận đường sắt sẽ nhiệt tình như vậy, anh chỉ có thể khó khăn gật đầu: "Ưm."

Tống Tiến vừa nghe cười to vỗ vỗ vai annh, cậu cư nhiên lại nhiệt tình sắp xếp thời gian đi uống rượu lân sau: "Anh bạn không tồi nha, chờ tôi lân này trở về liền mời cậu uống rượu, cậu cũng nên làm việc của bộ phận hậu cần đi."
Chương 178
"Tống Tiến nhanh lên, đến giờ rồi."

Sau khi được các đồng nghiệp phía trước thúc giục, Tống Tiến vẫy tay với anh hai Diệp và chạy về phía trước, còn mỉm cười dặn anh đừng quên.

Anh hai Diệp từ tỉnh thành trở về, cũng không có trực tiếp về nhà, mà là đến thị trấn điều tra chuyện của Viên Cương chủ nhiệm Ủy ban cách mạng ai biết đã sớm bị một thanh niên kéo đi, ngay khi anh xuống xe. "Này, Diệp Nhị, cậu có biết Viên Cương đã bị bắt không?"

Điền Nhất Hóa cũng được coi là một kẻ kinh doanh có năng lực trên thị trường chợ đen, lúc đâu khi cậu cùng Diệp Nhị hợp tác cậu cũng không đánh giá cao người này, ai biết người này thực sự có thể hạ bệ được Viên Cương chủ nhiệm ủy ban cách mạng?

Điền Nhất Hóa kinh ngạc đến suýt nữa rót quai hàm: tôi không nhìn ra, Diệp gia còn có loại năng lực này?

Anh hai Diệp kéo tay bạn tốt ra, nắm tay không tự chủ nắm chặt lại, giọng nói thậm chí còn có chút lo lắng: “Cậu nghiêm túc đấy chứ?”

"Ừm, nghe nói là người thân cận bên cạnh Viên Cương báo cáo."

Điên Nhất Hoá ríu rít nói, lại vẫy một chiếc xe kéo màu vàng bên cạnh, kéo anh hai Diệp lên xe đến nhà Viên Cương.

Trên đường đi, Điền Nhất Hoá kể chuyện của Viên gia trong hai ngày qua.

Lại nói về, Tống Văn Cảnh đã lấy tài liệu do chú của anh chuẩn bị, còn giao tài liệu mà chính mình tra được nộp lên, đồng thời cũng nhân tiện gài một quả mìn.

Thì ra quan hệ nam nữ của Viên Cương rất hỗn loạn, hơn nữa trong tay có chút quyền thế, lại tham tiền và dâm đãng, khi gặp cô gái mình thích thì uy hiếp hoặc dụ dỗ, rồi hủy hoại hàng chục cô gái.

Tuy nhiên, quan hệ nam nữ ở thời đại này rất nghiêm khắc, những cô gái đó dù bị bạo hành cũng không

dám nói, còn bị ép phá thai, nhảy cầu, còn có không ít cô gái đã bị ép đến phát điên. Vì liên tiếp thành công nên Viên Cương thực sự không ngờ mình lại phải thua bởi một gia đình có địa vị có vấn đề như nhà họ Diệp, lân đầu tiên nhìn thấy Diệp Mạn Tinh, người con gái này xinh đẹp đến mức anh ta không thể rời mắt.

Thiện ý tốt bụng, theo thủ tục bình thường tiến tới cầu hôn, nhưng cô gái nhỏ cư nhiên nhảy cầu chứ cũng không lấy chồng, điều này khiến Viên Cương thực sự khó chịu.

Sau khi bị nhà họ Diệp từ chối, Viên Cương ngoài mặt thì không thèm làm phiền nhà họ Diệp mà ngấm ngâm làm nhiều chuyện xấu, vừa tiếp tục trêu chọc các cô gái, một bên còn bắt đầu hẹn hò mù quáng. Nói cũng thật kỳ lạ đối với một kẻ thối nát như Viên Cương, những cô gái mà anh ta chiều chuộng đều thực sự yêu anh ta.

Đây là chuyện xảy ra, sau khi Viên Cương bất ngờ yêu một cô gái và bị từ chối, anh ta một lòng vẫn muốn kết hôn.

Người trợ lý kia đã ở với Viên Cương được vài năm, lại vì anh ta mà đánh đập nhiều đứa nhỏ, nhưng cư nhiên cũng bị vứt bỏ.

Tống Văn Cảnh một mình đi nói chuyện với cô gái này, đối phương rất kháng cự Tống Văn Cảnh, ai biết chỉ mới qua một ngày một đêm, mà cô gái này đã đích thân đến Cục Công an tố cáo Viên Cương.

Người ta nói rằng người hiểu bạn nhất có thể là kẻ thù của bạn hoặc người chăn gối của bạn.
Chương 179
Người trợ lý này không thể có được lời hứa kết hôn của Viên Cương, không chiếm được nên tâm tư có ý định phá hủy, tự mình đưa người đi tìm kiếm các loại thư pháp và tranh cổ trong nhà riêng của Viên Cương, các loại rượu và vàng đều được thấy trong nhiều thùng.

Vốn dĩ chứng cứ phạm tội Viên Cương cũng không ít, cộng thêm tài liệu mà Tống Văn Cảnh đã gửi lên trên, Lúc này nhân chứng vật chứng đều có rồi, Viên Cương bị tóm tại trận ngay ngày hôm đó.

Anh hai Diệp vừa đến ngoài cửa lớn nhà họ Viên còn có đồng chí công an đi ra đi vào khuân đồ đi ra ra ngoài, thậm chí còn có mấy người bị dẫn đi thẩm vấn.

Xung quanh nhà họ Viên cũng không ít người vây quanh, hướng về phía nhà họ Viên phì phì nhổ nước miếng: "Phù, tên ác nhân này cuối cùng cũng bị bắt rồi, tên này nếu không bị bắt, thì không biết còn gây tai hoạ đến bao nhiêu người?"

"Đúng vậy, trời xanh có mắt, ác giả ác báo."

"Đúng vậy, ta muốn đi tố cáo hắn, tên Viên Cương này còn đánh con trai tôi, cưỡng bức con gái nhà lành, tôi nên tố cáo hắn ở đâu?"

sở dĩ gọi là bức tường đang nghiêng sẽ mọi người cùng đẩy, trước đây không dám tìm Viên Cương gây rắc rối, bây giờ tất cả đều cùng nhau tố cáo hắn.

Điên Nhất Hóa còn tặc lưỡi ngạc nhiên, "Người này làm cho hầu hết người trong huyện đều ghét bỏ, cũng là rất có bản lĩnh rồi"

Anh hai Diệp còn cảm thấy có chút kỳ quái, "Anh Điền, Viên Cương nhanh như vậy liền bị bắt sao? Tại sao cứ cảm thấy như vậy là thuận lợi quá rồi..."

Điên Nhất Hóa nhìn về phía Điên gia, không chắc chắn mà nói: "Có lẽ không có vấn đề gì đâu? Người của công an huyện cũng được phái đến rồi, trừ phi hắn có thể nhận ra sớm?"

"Nhưng như này thì làm sao có thể được chứa? hắn ta cũng không biết sắp bị các đồng chí cảnh sát bắt?"

Bíp bíp bíp.

Đột nhiên chỗ rẽ phía trước có tiếng còi truyền tới.

Điền Nhất Hóa nghe được tiếng còi trước cả anh hai Diệp, anh ấy đẩy đấy anh hai Diệp, "Anh hai Diệp, xe jeep bên kia hình như đang gọi chúng ta?"

Anh hai Diệp cũng thấy kì lạ, hai người đi qua đó, cửa kính xe hạ xuống, Điên Nhất Hóa nhìn thấy người bên trong há hốc mồm, suýt muốn huýt sáo nữa tại chỗ.

Chết tiệt, đàn ông cũng có thể đẹp như thế này sao? "Anh hai, anh thi đậu chưa?"

Tống Văn Cảnh đang ngồi ở ghế phụ chiếc xe jeep, thấy anh vợ đến, anh có thể bình tĩnh và hỏi kết quả trước.

Anh hai Diệp không ngờ lại gặp được anh rể ở đây, nghe vậy liền gật đầu trước rồi nói: "Cảm ơn em rể, anh đã đậu rồi."

Tống Văn Cảnh cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời đó, nhân viên cảnh vệ đã thúc giục anh vài lần, anh sắp phải tạm biệt anh vợ. "Anh rể, sao em lại ở đây?"

Anh hai Diệp đột nhiên nhìn chằm chằm vào dái tai của em rể, đôi mắt rất giống Diệp Mạn Tinh ánh mắt sững sờ.

Mâm đào có chút quen mắt.

Vừa rồi hình như tiếp viên hàng không ánh mắt đối với anh cũng như vậy, nhưng đầu óc anh đang suy nghĩ về thứ khác.

Đào tâm giống màu với hoa đào trên người em gái út, nhưng hoa đào trên người em gái được mọc ở thắt lưng, sau khi em gái lớn lên thì không biết như thế nào T808034
Chương 180
"Tiện đường."

Tống Văn Cảnh thấy vấn đề của Viên Cương đã được giải quyết, đã yên tâm rời đi.

Biết được công việc của anh vợ cũng đã xong xuôi, anh mới càng yên tâm rời đi.m

Xe jeep lại gầm rú chạy đi, Điên Nhất Hóa còn ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi: "Chậc, cái tên gay là ai?"

Người đàn ông đó trông đẹp trai, nhưng ánh mắt sắc bén, ánh mắt như ưnpg như sói, cả người uy nghiêm, nhưng Điên Nhất Hóa chỉ liếc qua một cái là không thể không ngoảnh mặt đi.

Nhìn thấy vết máu trên tay người đàn ông đó, khi bị đôi mắt đó nhìn chằm cqhằm, anh ấy cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, tóc gáy dựng đứng.

"Đây là em rể út của tôi."

Điền Nhất Hóa kinh ngạc đến run tay:...?

“Chuyện của Viên Cương là do cậu ta nhúng tay vào.” Anh hai Diệp nói thêm.

Điền Nhất Hóa hoàn toàn sửng sốt: "Chẳng trách..."

Chẳng trách xử lý nhanh như vậy, nếu là người đàn ông đó ra tay, hoàn toàn có thể hiểu được.

Điền Nhất Hóa cả một đường đêu quấn lấy anh hai Diệp để nói nhiều hơn về người em rể út này, còn cả loại trà hoa đã thu hút khiến trong gia đình nhốn nháo.

Anh hai Diệp kiên nhẫn nghe anh ấy nói xong, mới hỏi: "Anh tới tìm tôi là có chuyện khác sao?" Từ thị trấn về lại phải mua lại vé ô tô đi về.

Mãi đến lúc hai người đi mua vé, cả dọc đường vào nhà ga, Điền Nhất Hóa cũng không nói mục đích, bình thường anh ấy không có rảnh rỗi như vậy.

Mãi đến khi hai người đi tới phòng bán vé, Điên Nhất Hóa mới xoa xoa tay, ngượng ngùng nói: "Anh phải đi làm thật sao?" "Làm sao?"

Anh hai Diệp không làm tốt quyết định của mình, cứ mãi là người buôn bán, không thể khiến bản thân trở thành hậu thuẫn của em gái út.

Theo như anh ấy biết, em rể cũng trạc tuổi anh ấy, hiện tại cũng đã là cán bộ trung đoàn phó, tốc độ thăng tiến như vậy anh ấy không thể theo kịp. "Ý tôi là, trước khi cậu làm việc, chúng tôi sẽ làm phi vụ lớn việc lớn."

Anh hai Diệp nhướng mày nhìn anh ấy, cái gì lớn?

Điền Nhất Hóa kéo anh hai Diệp đến một nơi hơi khuất, sau đó suy nghĩ một chút nói: "Là hoa trà lân trước anh mời tôi uống, anh có thể lấy bao nhiêu? Lần này đến cả chú năm của tôi cũng tới." Anh hai Diệp nhìn anh ấy như nhìn một kẻ ngốc.

Bởi vì hoa trà ấy, anh ấy còn làm cho em út tức giận đến mức lấy chổi quất anh đi, sao có thể lại đi lấy hoa trà như vậy nữa, lại chọc cho em út tức giận sao?

Điên Nhất Hóa: “Loại hoa trà lân trước, nếu như anh có thể lấy được, có thể làm cho em út của anh trở thành một hộ gia đình có mức thu nhập hàng năm lên đến 10 nghìn nhân dân tệ, hộ gia đình thu nhập 10 nghìn nhân dân tệ mấy năm nay lợi hại như thế nào, anh có biết không? " "Với cái chân của bố anh, rất cần đến tiền đúng không?"

Nhìn thấy anh hai Diệp trợn to hai mắt bộ dạng giống như phát điên, anh ấy mới nói: "Tôi nói thật đấy, chỉ dựa vào công việc buôn bán ở chợ đen của chúng ta, chúng ta gánh không nổi."

"Nhưng anh cũng biết Điên gia ở kinh thành, chuyên môn tổ tiên nhà gia đình tôi là xem bệnh cho hoàng thân quốc thích, gia thế của gia đình tôi chính là bác sĩ thấy thuốc cho hoàng gia."

Thấy bộ dạng của bạn mình như một tên thần kinh, bản thân anh ấy hạn hán lời: "Tôi nói thật đấy, cậu biết chú Năm của tôi đúng không? Chú ấy chuyên chữa bệnh cho lãnh đạo."

"Tôi mặc kệ gia thế như thế nào, chuyện này không liên quan gì đến em gái tôi, anh nói những thứ đó em gái tôi cũng không hiểu." Nói xong, anh ấy quay sang nhếch miệng với Điên Nhất Hóa: "Anh thật sự dám làm gì em gái tôi thì đừng trách tôi trở mặt với anh."
Chương 181
Điền Nhất Hoa bị mọi người thầm xem như bệnh nhân tâm thần..., lần đầu tiên cậu út nhà họ Điên nghiêm túc giới thiệu thân phận, cuối cùng lại bị mọi người nghĩ anh ấy là đồ lừa đảo?

Nhưng nghĩ đến chú Năm của mình, Điền Nhất Hoa nhếch môi, trong nhà có nhiều người như vậy, sao lại cử chú Năm - một người trông không hề đứng đắn đến đây vậy?

"Này, anh đợi tí."

Thấy anh hai Diệp thở hồng hộc bỏ đi, anh ấy vội mở cửa, nhanh chóng đuổi theo. Mặc dù không bán chỗ trà lài này, anh ấy vẫn phải lấy một ít mang về nhà.

Nếu bà nội không ngủ ngon, anh ấy cũng lo lắng.

Diệp Mạn Tinh vẫn đang đợi anh hai Diệp kể tình hình công việc cho cô nghe, còn tên này thì hay rồi, sai người khác báo tin cho cô, bảo mình đã qua được sát hạch, đi làm rồi.

Đào hoa tinh vẫn đang đợi anh hai tìm người ra ngoài cùng: ...?

Thế cũng không sao, nhưng mấy lân đi kiểm tra vệ sinh thôn, cô luôn có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng khi muốn nhìn rõ là ai thì cô không phát hiện điều gì.

Qua lân thăm dò nữ chính trọng sinh và cả giấc mơ về nội dung kịch bản mà cô nằm mơ vào tối hôm nam chính ra đi, Diệp Mạn Tinh không thể không xem xét đến việc đến phương Bắc.

Diệp Mạn Tinh đành phải nhờ người báo tin cho anh hai, bảo anh ấy tới gặp cô vào cuối tuần.

Buổi chiều hôm đó, Diệp Mạn Tinh vừa mới ngủ dậy, Triệu Giai Giai đã đến tìm cô.

Ở bên ngoài, giọng của mẹ Tống vang lên: "Thanh niên trí thức Triệu tới đó à, đến tìm Tinh Tinh hả?" "Vâng ạ, thím Tống ở nhà ạ?"

Triệu Giai Giai đưa một gói đường đỏ cho mẹ Tống, nhìn ngó xung quanh phòng, cô ấy phát hiện mình không nhìn thấy Diệp Mạn Tinh.

Sao mẹ Tống có thể nhận đồ của cô ấy, bà dẫn cô ấy đến phía đông sương phòng, cười nói: "Con bé này, mang gì đến đấy, Tinh Tinh đang mang thai, ngày nào cũng rầu rĩ rằng không có ai bầu bạn với con bé, cháu đến chơi là thím vui lắm rồi."

Nhưng Triệu Giai Giai vẫn khăng khăng đưa đường đỏ cho mẹ Tống, sau đó bước vào bậc cửa, gọi: “Tinh Tinh?"

Bây giờ Diệp Mạn Tình đã có bầu gần bốn tháng, chiếc bụng bầu bốn tháng đã lộ rõ.

Cô mang thai đôi nên bụng to hơn so với thai một rất nhiều. Tâm trạng của đào hoa tinh rất rối rắm.

Ba tháng trước khi hạ sinh, bụng của thai phụ to ra, chắc chắn sẽ không tiện đi lại. Cô mang thai đôi nên lại càng khó di chuyển hơn.

Nhưng nếu không đi, cô sẽ gặp phải kịch bản của một năm sau. Dù đến khi nam chính trở về theo quân đội đi nữa, thì cũng ở tận phía nam, ai mà biết tình tiết vợ đâu của nam chính chết sớm sẽ xuất hiện khi nào cơ chứ.

Vì vậy, trước khi cái thai được sáu tháng, cô phải chuẩn bị tất cả trước khi ra ngoài.

Người còn chưa tới thì tiếng cười của Triệu Giai Giai đã đến trước, giọng nói rất khoa trương: "Ôi, ấy

thế mà Tinh Tinh đang ngủ trưa đó hả? Trời ạ, phụ nữ có mang trong đại đội đều xuống ruộng làm lụng, chỉ có cô mới được cho ngủ trưa thôi."

Triệu Giai Giai cười hì hì bước vào, trông thấy Diệp Mạn Tinh đã ngồi trên giường. Dù chỉ mặc một bộ

đồ ngủ rộng thùng thình, nhưng vừa vào phòng cô ấy đã trông thấy một người đẹp ngọc ngà da trắng như

tuyết.

Đôi mắt của Triệu Giai Giai lóe lên vẻ kinh ngạc, cô ấy sờ ngực mình, cảm thấy người đẹp này đang mang thai vậy mà má nó, lại còn đẹp hơn cô ấy.

Có công bằng hay không?

"Cô làm quá như vậy làm gì?" Diệp Mạn Tinh liếc mắt nhìn cô ấy một cái, cũng đâu phải lân đâu tiên cô ấy trông thấy cô.

Cô ngồi xuống, cảm thấy miệng hơi khô, định rót một ít nước, Triệu Giai Giai nhanh tay nhanh chân hơn cả cô, rồi vô cùng ăn ý rót cho cô một ly nước ấm.
Bình Luận (0)
Comment