Dù Lưu Xuân Hoa rất đáng ghét, nhưng người đáng ghét không chỉ có mình bà ta.
Mặc dù anh ta không biết chi tiết việc mình bị tráo đổi với một đứa trẻ khác, nhưng anh ta cũng có thể đoán ra vài điều, rằng cha ruột của anh ta đã có con với Lưu Xuân Hoa, điều này không thể nào do một người nghèo như Lưu Xuân Hoa ép buộc ông ta.
Hơn hai năm nữa, đất nước sẽ khôi phục kỳ thi đại học. Trong tương lai mà anh ta thấy trước, dù anh ta biết tin tức này không sớm hơn nhiều người khác, anh ta vẫn có thể thi đỗ trường đại học hàng đầu, thì với hai năm chuẩn bị, không lý nào anh ta lại không đỗ.
Dựa vào nhà họ Cố để phát triển không bằng tự thân lập nghiệp, như vậy, anh ta sẽ không bị ràng buộc ân huệ từ nhà họ Cố, sau này cũng sẽ không phải chịu sự kiềm chế từ họ!
Với mẹ ruột, chắc chắn anh ta sẽ cố gắng chăm sóc, nhưng đối với người cha như vậy, nếu có con đường khác, anh ta không muốn dựa vào ông ta.
Nhiếp Vân Xuyên thường lên núi săn gà rừng, thỏ hoang, lén đem bán ở chợ đen. Nếu chỉ dựa vào công điểm kiếm được từ công việc, làm sao anh ta có tiền để giúp ông cụ Chương?
Là một người từng lăn lộn ở chợ đen, anh ta hiểu rõ lợi nhuận của việc buôn bán lớn đến mức nào, chỉ cần việc này trở nên hợp pháp, không cần che giấu, anh ta không cần dựa vào nhà họ Cố, dù có chậm một chút thì anh ta cũng có thể tự tay kiếm được cuộc sống mà mình mong muốn.
Anh ta không cần phải trở thành ông trùm thương nghiệp, chỉ cần một gia đình hòa thuận hạnh phúc là đủ.
Thứ anh ta mong muốn, từ trước đến nay chỉ là một mái ấm êm đềm.
Trong thông tin anh ta biết, trong một hai năm tới không có người nào tên Thẩm Nhược Kiều ở cứ điểm thanh niên trí thức, không biết tại sao cô lại đột nhiên xuất hiện.
Vì vậy, khi vừa thấy Thẩm Nhược Kiều, suy nghĩ đầu tiên của Nhiếp Vân Xuyên là, chẳng lẽ thanh niên trí thức nữ này cũng trọng sinh? Hoặc giống anh ta, cũng biết trước một số điều về tương lai?
Cô đến đội Vân Khê, là vì ai?
Vì sao cô cứ nhìn anh ta chằm chằm?
Dù chỉ chạm mắt một lần, Nhiếp Vân Xuyên có thể nhận ra rằng ánh nhìn của Thẩm Nhược Kiều dành cho anh ta không hề mang theo sự háo hức hay tham vọng như của Khương Vân Giảo, mà chỉ thuần túy là tò mò, dường như còn mang theo chút… thương hại?
Nhiếp Vân Xuyên lập tức cảm thấy ngượng ngùng. Thanh niên trí thức nữ mới đến này, nghe các thím bên cạnh gọi là trí thức Thẩm, có lẽ cũng biết về tương lai và có thể còn biết chuyện rắc rối giữa anh ta với Khương Vân Giảo và Nguỵ Như Lan.
Nếu không thì khó có thể giải thích được tại sao, lần đầu gặp nhau mà ánh mắt cô lại đầy thương hại khi nhìn anh ta.
Trong đầu Nhiếp Vân Xuyên vốn đang rất hỗn loạn, giờ đây lại có quyết định.
Lần này khi đi xuống huyện bán hàng trong gùi về, có chút tiền trong tay, anh ta sẽ giữ lại cho riêng mình.
Anh ta muốn đi tìm trí thức Nguỵ, chỉ cần cô ta đồng ý, hai người sẽ nhanh chóng đi đăng ký kết hôn!
Dù sao thì cô ta cũng sẽ là vợ anh ta trong tương lai, chi bằng sớm một chút để tránh khỏi sự đeo bám của Khương Vân Giảo.
Chỉ là như vậy sẽ làm khổ cô ta, cô ta phải sống những năm tháng gian khó cùng anh ta.
Nhiếp Vân Xuyên nghĩ, làm thế này chắc trí thức Thẩm sẽ không còn hiểu lầm anh ta là một kẻ ngốc bị Khương Vân Giảo lừa gạt nữa nhỉ?
Phải thừa nhận rằng, ngoài cảm giác ngỡ ngàng trước những thông tin về tương lai, Nhiếp Vân Xuyên còn có chút nghi ngờ và khó tin. Làm sao mà anh ta lại dễ bị lừa đến mức để Khương Vân Giảo thành công lôi kéo như vậy?
Trước khi có giấc mơ về tương lai, ban ngày anh ta đã gặp Khương Vân Giảo hai lần, và bản năng của anh ta đã cảm thấy rất không thích thanh niên trí thức nữ này vì sự nhiệt tình quá mức của cô ta, cho rằng cô ta chắc chắn có mục đích nào đó.