Dù sao thì âm mưu của cô ta cũng viết rõ trên mặt rồi.
Chỉ là khi đó anh ta không rõ mình có gì để cô ta nhắm đến mà thôi.
Còn về việc hiện tại anh ta chưa có tình cảm với trí thức Nguỵ…
Ừm, chỉ cần cô ta không chê anh ta nghèo, thì tình cảm cũng sẽ dần dần có thôi.
Nhiếp Vân Xuyên nghĩ như vậy, và trong lòng nảy sinh vài phần mong đợi về cuộc sống tương lai.
Ở bên kia, Thẩm Nhược Kiều không biết rằng gã đàn ông thô kệch, lạnh lùng này lại có một nội tâm phong phú như vậy.
Phát hiện Nhiếp Vân Xuyên vừa tặng thêm cho cô mười mấy điểm cảm xúc “ngượng ngùng +99”.
Thẩm Nhược Kiều: …
Lại sao nữa đây?!
Sao tự nhiên Nhiếp Vân Xuyên lại ngượng ngùng thế này, anh ta đã suy diễn ra cái gì thế?!
Không ngờ gã đàn ông này lại dễ bối rối đến vậy.jpg
Hệ thống Tiểu T đã trò chuyện với ý thức thế giới số 2333, người có thể nhìn thấu suy nghĩ của Nhiếp Vân Xuyên, rồi đơn giản truyền đạt lại: “Khụ, anh ta đoán ra cô cũng là người trọng sinh, hoặc cũng biết trước tương lai, còn rất có khả năng biết rõ rắc rối giữa anh ta, Khương Vân Giảo và Nguỵ Như Lan. Anh ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ.”
Thẩm Nhược Kiều: … Ha ha ha.
Quả thật, nếu cô đột nhiên được thông báo rằng mình là một nhân vật trong sách, và trong tương lai gần cô sẽ bị một gã đàn ông đầy toan tính chinh phục thành công, từ bỏ người thực lòng yêu mình để ở bên một kẻ nhắm vào tiền của mình, cô cũng sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Chuyện như thế này cũng không dễ để giải thích!
Nếu là ở thời hiện đại, có lẽ biểu cảm mà Nhiếp Vân Xuyên muốn dùng nhất lúc này là: Không phải đâu, tôi không có đâu.jpg
Trên bảng hệ thống, Nhiếp Vân Xuyên lại liên tục tặng thêm điểm cảm xúc “ngượng ngùng +99”, “buồn bực +99”… Có vẻ anh ta thực sự rất không hài lòng với kịch bản ban đầu, trong đó anh ta bị Khương Vân Giảo dụ dỗ thành công.
Tuy nhiên, Thẩm Nhược Kiều sẽ không chủ động nói ra chuyện này với Nhiếp Vân Xuyên.
Chủ yếu vì, chuyện này nói ra chỉ làm cho cả hai thêm xấu hổ mà thôi.
May là, khả năng điều chỉnh cảm xúc của Nhiếp Vân Xuyên khá tốt, sau vài phút, anh ta không còn thấy ngượng ngùng nữa.
Thay vào đó, anh ta phát ra cảm xúc “quyết tâm +99”.
Có vẻ như anh ta đã quyết định điều gì đó để không còn thấy ngượng ngùng nữa?
Dù khá tò mò, nhưng cô không để hệ thống đi tìm hiểu thêm.
Chỉ cần biết Nhiếp Vân Xuyên không có ác ý với cô là đủ.
Sau này nếu anh ta cần giúp đỡ, cô sẽ giúp trong khả năng của mình.
Thẩm Nhược Kiều nghĩ rằng cơ hội để Nhiếp Vân Xuyên cần giúp đỡ không nhiều, nhưng không ngờ rằng cơ hội ấy lại xuất hiện ngay trong chiều hôm đó…
…
Chiếc xe bò chạy chậm hơn nhiều so với máy cày, sau một tiếng rưỡi xóc nảy, cuối cùng cũng đến công xã.
May mắn là họ xuất phát sớm, chuyến xe từ công xã Kim Hoa đến huyện Thanh Bình vừa mới khởi hành.
Điều khiến Thẩm Nhược Kiều bất ngờ là lần này Nhiếp Vân Xuyên cũng đi lên huyện.
Những người khác trên xe bò chỉ đi đến công xã.
Nhìn chiếc gùi được chất đầy đồ của Nhiếp Vân Xuyên, được che đậy bởi một lớp cỏ khô ở trên cùng, trong lòng Thẩm Nhược Kiều đoán ra rằng rất có thể anh ta đang định đi chợ đen.
Trước khi được nhận về nhà họ Cố, thỉnh thoảng Nhiếp Vân Xuyên vẫn đi chợ đen.
Thể lực của anh ta rất tốt, dù gặp đội tuần tra cũng có thể chạy thoát cùng hàng hóa.
Chính vì gan dạ, dám liều lĩnh, khi trở về nhà họ Cố anh ta mới nhanh chóng đạt được thành tựu.
Tất nhiên sự hỗ trợ của nhà họ Cố rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả là Nhiếp Vân Xuyên vốn đã rất quan tâm và có tài trong kinh doanh.
Sau một tiếng nữa, xe buýt đã đến huyện.
Bây giờ mới hơn tám giờ.
Vì sợ ăn quá no sẽ say xe, nôn trên xe nên Thẩm Nhược Kiều chỉ ăn sáng qua loa.
Qua hơn hai tiếng, lúc này cô lại thấy đói bụng.
Không còn cách nào khác, cô mới 17, 18 tuổi, vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn.
Đúng lúc này, bụng của Đồng Viên Viên cũng réo lên một tiếng.
Hai người nhìn nhau rồi cùng nói: “Chúng ta đi ăn sáng ở tiệm cơm quốc doanh trước đi!”