Thẩm Nhược Kiều tiến lại gần, nghe thấy Nhiếp Vân Xuyên giải thích với giọng không nhỏ: “Tôi cứu là Vương Nhị Ngưu, thậm chí còn không chạm vào tà áo của trí thức Khương.”
Ngụy Như Lan thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Nhược Kiều cũng nhẹ cả người.
Nhiều người xung quanh tưởng rằng Nhiếp Vân Xuyên đã cứu Khương Vân Giảo, giờ mới ngộ ra, và rồi lại nảy sinh thêm câu hỏi: “Vậy sao Vương Nhị Ngưu cũng rơi xuống nước?”
Nhiếp Vân Xuyên lười giải thích thêm, chỉ nói: “Tôi về thay đồ trước”, rồi quay lưng bước nhanh rời đi.
Ngụy Như Lan cũng muốn rời đi nhưng lại bị mấy thím chặn lại: “Này, trí thức Nguỵ, cô với Nhiếp Vân Xuyên là sao đây? Chúng tôi hỏi cậu ta không trả lời, sao cô hỏi thì lại giải thích?”
Một thím khác cũng hỏi đầy ẩn ý: “Hai người chẳng phải là…”
Thẩm Nhược Kiều nhanh chóng bước lên, nói: “Có lẽ đồng chí Nhiếp thấy nhiều người tò mò quá nên muốn giải thích để tránh làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trí thức Khương. Anh ta nói lớn như vậy, ai cũng nghe thấy.”
Các thím suy nghĩ một chút, nếu Nhiếp Vân Xuyên có tình ý với Ngụy Như Lan thì đâu cần đợi đến bây giờ. Hơn nữa, họ đứng cách nhau những hai mét, chẳng có gì mờ ám cả.
Chắc là Nhiếp Vân Xuyên chỉ thấy phiền vì bị hỏi quá nhiều thôi.
Ngay lập tức, mọi người không còn quan tâm đến Ngụy Như Lan nữa, mà chuyển sang chen chúc về phía nơi Khương Vân Giảo đang ở.
Theo sau hai thím có sức mạnh, Thẩm Nhược Kiều và Ngụy Như Lan cũng chen vào được bên trong.
Trên bãi cát bên sông, hai người được bao quanh là Vương Nhị Ngưu mặt đầy mụn rỗ, Khương Vân Giảo sắc mặt tái nhợt.
Hôm nay, Khương Vân Giảo mặc chiếc áo sơ mi họa tiết hoa nhỏ sợi tổng hợp, bám chặt vào người vì ướt sũng. May mắn là cô ta mặc áo lót kiểu cũ bên trong, nên không quá hở hang.
Dù vậy, cảnh tượng này cũng khiến nhiều người dân xì xầm.
“Nghe nói là Nhị Ngưu cứu trí thức Khương đấy, tay cậu ta còn đưa vào trong áo cô ấy nữa, ha ha.”
“Thật á? Thật á?”
“Tất nhiên là thật rồi, trí thức Khương giãy giụa dữ lắm, còn hỏi tại sao lại là cậu ta, đến mức bật cả một cái nút áo. Cô ấy còn đạp Nhị Ngưu xuống sông một lần nữa.”
“Nếu không phải Nhiếp Vân Xuyên đứng gần và lại xuống cứu Nhị Ngưu, chắc nhà Thiết Đản lại mất thêm một đứa con trai rồi.”
Trên bãi cát, một ông cụ hơn năm mươi đang ấn n.g.ự.c Vương Nhị Ngưu để ép nước ra khỏi bụng, còn một cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi thì đang ấn n.g.ự.c Khương Vân Giảo.
Ông cụ lớn tiếng nói: “Mọi người đứng xa ra một chút, tụ tập thế này thì làm sao họ thở được!”
Những người xung quanh lập tức lùi ra xa.
Thẩm Nhược Kiều hỏi thím Lan Hoa bên cạnh: “Người đang cấp cứu là ai vậy?”
Thím Lan Hoa đáp: “Là ông Vương Lão Cửu, thầy thuốc của thôn, và cháu gái ông ấy là Vương Tiểu Nhu. Ông Vương từng làm bác sĩ ở bệnh viện trung y trên huyện, tay nghề giỏi lắm đấy! Nếu không phải vì ngã gãy tay, để lại di chứng, ông ấy cũng chưa về thôn dưỡng già sớm vậy đâu.”
Thẩm Nhược Kiều ngạc nhiên, đây chính là ông Vương có y thuật cao minh và cháu gái ông ta, Vương Tiểu Nhu sao?
Trong cốt truyện gốc, trước khi Khương Vân Giảo sống lại, Vương Tiểu Nhu là vợ của em trai cô, Thẩm Tắc An.
Nhưng sau khi Khương Vân Giảo sống lại, cuộc hôn nhân này đã bị cô ta phá đám.
Thẩm Nhược Kiều nhìn chăm chú vào Vương Tiểu Nhu, cô gái rất có khả năng sẽ trở thành em dâu tương lai của cô!
Cô bé có ngũ quan xinh xắn, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, dù còn nhỏ nhưng thao tác cấp cứu rất thuần thục và chính xác.
Chẳng bao lâu sau, Khương Vân Giảo phun ra một ngụm nước và dần tỉnh lại.
Phát hiện có hai bàn tay đặt trên n.g.ự.c mình, cô ta chưa kịp nhìn rõ đó là ai đã thô bạo đẩy mạnh người đó ra.