Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Chương 142

Trong suy nghĩ của cô ta, Nhiếp Vân Xuyên đứng gần nhất nhưng lại không hề cứu cô ta khi thấy cô ta vùng vẫy trong nước, chắc chắn anh ta sẽ không muốn làm cấp cứu cho cô ta.

Và người nhảy xuống cứu cô ta là Vương Nhị Ngưu, với gương mặt đầy mụn rỗ vô cùng ghê tởm, hành động thừa cơ sờ n.g.ự.c và m.ô.n.g của cô ta lại càng kinh tởm.

Khương Vân Giảo rất sợ người làm cấp cứu cho mình là Vương Nhị Ngưu, nên cú đẩy này dùng toàn bộ sức lực.

Vương Tiểu Nhu không kịp đề phòng, bị đẩy ngã ngồi xuống bãi cát.

May mà thím giúp kéo Khương Vân Giảo lên bờ đã tránh chỗ có nhiều đá, nên Vương Tiểu Nhu ngã xuống không bị thương, chỉ là m.ô.n.g có hơi đau một chút.

Mặt mày Vương Tiểu Nhu tức giận, cô bé phủi bụi, đứng lên, chống nạnh quát lớn: “Giỏi lắm, trí thức Khương, vừa tỉnh dậy đã đẩy tôi, đúng là kẻ vô ơn!”

Dù tên là “Nhu” (mềm mại), nhưng cô bé Vương Tiểu Nhu lại là một cô nhóc ương bướng, tính cách rất mạnh mẽ và nóng nảy.

Lý do là vì cha mẹ của cô bé mất sớm, từ nhỏ đã sống cùng ông nội, nếu tính cách không mạnh mẽ một chút thì dễ bị bắt nạt.

Một thím bên cạnh nói: “Chẳng phải là kẻ vô ơn hay sao? Tôi nhìn thấy rõ ràng, cái cô trí thức Khương này còn đạp Nhị Ngưu, người cứu cô ấy xuống sông nữa! Thật là không có lương tâm!”

Mặc dù Vương Nhị Ngưu là một tay ăn chơi lêu lổng nổi tiếng trong thôn, suốt ngày nhàn rỗi, không lo làm ăn, lại còn hay ăn cắp vặt, nhưng dù sao anh ta cũng là con cháu trong thôn, nên bà con ít nhiều cũng có chút họ hàng.

Ví dụ như người vừa lên tiếng chính là thím họ của Vương Nhị Ngưu.

Khương Vân Giảo không ngờ, vừa tỉnh lại đã phải đối mặt với lời buộc tội từ Vương Tiểu Nhu và thím họ nhà họ Vương.

Mặt cô ta tái nhợt, tay che phần áo bị rơi một chiếc cúc, lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm anh ta là một kẻ xấu. Lúc ở dưới sông, vì quá sợ hãi nên tôi mới vô tình đạp phải đồng chí Vương Nhị Ngưu…”

Cô ta làm ra vẻ đáng thương vô cùng.

Khương Vân Giảo không muốn cho người khác biết cô ta đã bị Vương Nhị Ngưu sờ n.g.ự.c và mông, nếu không danh tiếng của cô ta sẽ tan nát.

Chuyện cô ta đã đạp Vương Nhị Ngưu trở lại sông khi anh ta vừa đưa cô ta lên bờ, cô ta cũng nhất quyết khẳng định đó là vô tình, nếu không sẽ bị coi là cố ý mưu sát.

Khương Vân Giảo chỉ có thể khóc, nước mắt rơi như mưa.

Mỹ nhân rơi lệ, không ít chàng trai nhìn thấy liền động lòng thương.

“Tiểu Nhu, thôi đi, trí thức Khương cũng đâu có cố ý.”

“Người tốt như trí thức Khương, sao có thể cố ý đạp người chứ? Chắc chắn là không cẩn thận thôi.”

Khương Vân Giảo vừa khóc vừa nhìn quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Nhiếp Vân Xuyên.

Ngược lại, cô ta lại nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều và Ngụy Như Lan đang đứng xem kịch.

Khương Vân Giảo cứng đờ người, nhưng ngay sau đó lại khóc càng thảm thiết hơn, cố gắng đứng dậy rồi “bịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Vương Tiểu Nhu.

Thế là Vương Tiểu Nhu không còn cách nào tính toán chuyện cô ta vừa rồi đẩy mình.

Vương Tiểu Nhu khó chịu nói: “Đừng có diễn trò với tôi, tôi không chịu nổi đâu!”

Lúc này, Vương Nhị Ngưu cũng vừa tỉnh lại.

Thím Thôi vừa tới liền kêu khóc thảm thiết: “Con ơi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi! Con như vừa đi qua một vòng cửa tử vậy! Vì cứu cái cô lòng dạ đen tối Khương Vân Giảo này, suýt nữa thì mất mạng rồi!”

Mặt Khương Vân Giảo tái nhợt. Cô ta biết, đối diện với thím Thôi và Vương Nhị Ngưu, những người có tiếng lươn lẹo trong thôn, lần này cô ta khó thoát được.

Quỳ gối cũng vô ích.

Khương Vân Giảo cắn răng nói: “Xin lỗi, tại tôi không cẩn thận đạp một cái nên mới khiến anh Nhị Ngưu rơi xuống nước, tôi nguyện ý bồi thường.”
Bình Luận (0)
Comment