Đang chạy ngược xuống núi để gọi người, Đồng Viên Viên vừa đến chân núi thì gặp mấy thanh niên trí thức nam khác, cùng với vài thím trong thôn vốn thích hóng chuyện, họ cũng đang lên núi nhặt củi.
Không còn cách nào khác, mùa đông ở Đông Bắc quá dài, trong thời đại không có hệ thống sưởi này, chỉ có thể dựa vào củi để sưởi và chăn bông dày để vượt qua mùa đông.
Phần lớn các gia đình đều có điều kiện không tốt lắm, chăn bông không đủ dày hoặc đã dùng nhiều năm không còn ấm nữa, vì thế chỉ có thể tích trữ thêm củi.
Thấy sắc mặt Đồng Viên Viên hoảng hốt chạy từ trên núi xuống, thím Lan Hoa, người có quan hệ tốt nhất với Thẩm Nhược Kiều, gọi cô ta lại: “Trí thức Đồng, trời còn sáng, sao cô về tay không thế?”
Thời này, ai lên núi mà tay không trở về, hoặc là hái rau quả dại, hoặc là nhặt củi.
Đồng Viên Viên vội dừng lại, nhìn thấy thím Lan Hoa, thím Xuân Hồng, và thím Phương đều ở đó, cùng với mấy thanh niên trí thức nam cách đó khoảng mười mấy mét, liền nói: “Thẩm Nhược Kiều, hình như đồng chí Thẩm đã gặp chuyện rồi, mấy thím nhanh đi theo tôi xem sao!”
Cô ta cũng quay lại gọi mấy thanh niên trí thức nam phía sau.
Mọi người lập tức đi theo sau Đồng Viên Viên, để cô ta dẫn đường.
Vừa đi vừa hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Đồng Viên Viên thở hổn hển, kể về việc Khương Vân Giảo và Vương Nhị Ngưu cố ý theo sau Thẩm Nhược Kiều, cũng nói thêm là Lý Thu Hồng đã đuổi theo rồi.
Mấy thím nghe thấy liên quan đến Vương Nhị Ngưu, lập tức bước nhanh hơn.
Cùng là người trong thôn, ai mà không biết cái tính của Vương Nhị Ngưu?
Anh ta lén lút, bám theo hai cô trí thức nữ xinh đẹp nhất trong cứ điểm thanh niên trí thức, chắc chắn chẳng có ý tốt gì.
Khương Vân Giảo cũng chẳng phải người an phận, khi thì cố tình nhảy sông để ép Nhiếp Vân Xuyên cứu, khi thì lại đá Vương Nhị Ngưu, người đã cứu mình.
Tính cách của thím Thôi như thế, lẽ ra đã phải đến cứ điểm thanh niên trí thức làm ầm lên, ép Khương Vân Giảo phải gả vào nhà họ từ lâu, vậy mà hai ngày nay lại im ắng, chắc là đã nhận được lợi lộc gì đó từ Khương Vân Giảo.
Theo như sự hiểu biết của họ về gia đình ăn bám của thím Thôi và Vương Nhị Ngưu, Khương Vân Giảo có đưa bao nhiêu lợi ích đi chăng nữa, thì cuối cùng cũng phải để Vương Nhị Ngưu có một cô vợ. Bởi lẽ điều khiến thím Thôi lo nhất là Vương Nhị Ngưu đã gần ba mươi mà vẫn còn ế, không cưới được vợ.
Thím Lan Hoa là người từng trải, đoán được phần nào tình hình: “Chắc trí thức Khương muốn bẫy trí thức Thẩm, để cô ấy thay mình gả cho Vương Nhị Ngưu đây mà? Thật là không có lương tâm!”
Thím Xuân Hồng cũng nói: “Đừng nói nhiều nữa, mau nhanh lên.”
Thím Phương cũng tiếp lời: “Đúng vậy, không thể để trí thức Thẩm bị cái thứ ác tâm kia hại được!”
Thẩm Nhược Kiều mới về thôn vài ngày, nhưng cô rất hào phóng với các thím và trẻ con trong thôn đã giúp đỡ mình, còn hay mua trứng gà hay đồ trong rừng của họ, nói chung là một người rộng rãi.
Nếu cô gái này bị Vương Nhị Ngưu hại, buộc phải gả vào nhà họ Vương, thì với tính còn hút m.á.u hơn cả con đỉa của thím Thôi, chắc chắn sẽ lấy hết tiền bạc và đồ tốt của Thẩm Nhược Kiều, không chừa lại chút gì.
Chẳng phải như vậy thì cũng giống như họ mất đi một nguồn tài chính sao?
Ngay lập tức, mấy thím như được lắp thêm động cơ dưới chân, theo dấu hiệu Lý Thu Hồng để lại mà đi.
Đồng Viên Viên vừa đi vừa chạy, hoàn toàn không theo kịp mấy thím, chỉ đi cùng với mấy thanh niên trí thức nam ở phía sau.