Trên đường, họ lại gặp thêm vài người dân trong thôn vừa nhặt củi xong chuẩn bị xuống núi, nghe nói có “dưa để ăn”… à không, có chuyện lớn xảy ra, tất cả cũng kéo theo.
Ba thím đi tiên phong trong nhóm “ăn dưa”, chẳng mấy chốc đã đến gần cái hố, từ xa đã nghe thấy tiếng “ưm ưm a a”…
Ba thím nhìn nhau, họ đều đã có mấy đứa con, làm sao mà không hiểu rằng có đôi nam nữ nào đó đang “làm chuyện ấy”.
Hỏng rồi, không lẽ họ đến trễ, trí thức Thẩm đã thực sự bị Vương Nhị Ngưu làm hại rồi sao?
Cả ba vội vã bước nhanh hơn nữa.
Lần theo âm thanh đến gần cái hố, điều khiến họ ngạc nhiên là, họ thấy được Thẩm Nhược Kiều và Lý Thu Hồng, cả hai đều hoàn toàn bình an.
Hai cô gái này đang ngồi xổm bên cạnh bụi tre… vừa nhấm nháp hạt dưa, vừa nhìn về phía cái hố.
Ba thím thở phào nhẹ nhõm, hai cô gái này đều rất tốt, không gặp chuyện gì là được rồi!
Khoan đã, nếu Thẩm Nhược Kiều không sao, thì cái tiếng đáng xấu hổ ấy, chẳng lẽ là…
“Chỉ còn Vương Nhị Ngưu và Khương Vân Giảo thôi sao?”
Thông qua chức năng giám sát của hệ thống, Thẩm Nhược Kiều đã sớm biết ba thím sắp đến, và biết một đám đông hóng hớt đang trên đường tới.
Cô giơ tay chào các thím: “Thím Lan Hoa, thím Xuân Hồng, thím Phương, các thím đến rồi! Có muốn ăn chút hạt dưa không?”
Cô gái xinh đẹp, rạng rỡ cầm trên tay một ít hạt dưa ngũ vị đã rang, mùi thơm hấp dẫn làm ai cũng biết rằng hương vị chắc chắn rất ngon.
Thím Lan Hoa vừa chạy nhanh quá, bây giờ vẫn còn thở hổn hển, nhưng khi thấy hạt dưa đưa đến trước mặt, bà ta vẫn theo thói quen mà đưa tay nhận lấy.
“Này, trí thức Thẩm, cô cũng to gan thật đấy, còn ngồi đây ăn hạt dưa. Cô có bị thương không?”
Thẩm Nhược Kiều biết thím Lan Hoa cũng có phần quan tâm đến mình, dù sao họ cũng từng có quan hệ mua bán vài lần.
Cô cười tươi nói: “Tôi không sao, vẫn tốt lắm, người có chuyện là ở bên kia kìa.”
Người Vương Nhị Ngưu gầy còm, mặt đầy tàn nhang, nhìn thêm một cái cũng thấy chướng mắt. Dù Khương Vân Giảo có thân hình rất đẹp, Thẩm Nhược Kiều cũng không muốn đứng quá gần để xem động tác của họ, nên đứng cách họ khoảng năm sáu mét.
Cô cũng sợ rằng nếu đứng quá gần, chẳng may trượt chân rơi xuống thì… mặc dù cô chắc chắn mình không sao, nhưng sẽ lộ ra nhiều con át chủ bài của mình.
Lý Thu Hồng thì lại xấu hổ, nếu không phải Thẩm Nhược Kiều kéo lại, chắc chắn cô ta sẽ muốn đứng xa hơn nữa.
Nhưng thực ra, gặp chuyện ly kỳ như thế này, trong lòng cô ta cũng muốn xem thêm một chút, khoảng cách này là vừa đủ!
Thím Xuân Hồng và thím Phương thì không bận tâm đến hạt dưa nữa, mà trực tiếp tiến đến gần bẫy, nhìn xuống.
“Ôi chao, không ngờ m.ô.n.g của Nhị Ngưu lại trắng thế…”
“Nhìn eo nhỏ của trí thức Khương lắc thật là uyển chuyển!”
Hai bà thím nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ thích thú, hóng hớt.
Sau khi thím Lan Hoa hỏi thăm Thẩm Nhược Kiều vài câu cũng vội vàng tiến đến nhập hội với các chị em: “Chậc chậc, hình như ‘của quý’ của Nhị Ngưu hơi nhỏ… không biết có đáp ứng được trí thức Khương không?”
Sau khi đưa ra lời nhận xét sắc bén, thím Lan Hoa còn chia sẻ hạt dưa cho hai chị em già.
Thẩm Nhược Kiều và Lý Thu Hồng nhìn nhau ba giây trong im lặng, rồi không hẹn mà cùng lui lại vài bước.
Ba thím này là người quen thì không nói làm gì, nhưng lát nữa sẽ có thêm nhiều người đến, trong đó chắc chắn có đàn ông. Hai cô gái trẻ chưa kết hôn như họ mà đứng quá gần thì cũng hơi xấu hổ.
Một lát sau, Đồng Viên Viên, ba thanh niên trí thức nam, cùng bảy tám người trong thôn lần lượt đến nơi.
Có cả nam, nữ, già, trẻ.