Đôi mày khẽ nhíu của Thẩm Nhược Kiều giãn ra, trên khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười đầy hy vọng về tương lai.
Ngay sau đó, Thẩm Nhược Kiều thoát khỏi dòng suy nghĩ rối bời và trở lại thực tại. Cô vội lấy từ túi xách ra một chiếc khăn tay có hương bạc hà và che kín mũi.
Giữa cái nóng gay gắt của mùa hè, trên chiếc xe buýt chật hẹp, không khí tràn ngập mùi mồ hôi và xăng dầu, không biết ai đã mang gia cầm lên xe mà còn có cả mùi phân gà.
Hạ Dữ đứng cạnh Thẩm Nhược Kiều, nhờ lợi thế chiều cao, anh luôn lén lút quan sát cô.
Khuôn mặt anh vẫn điềm tĩnh và nghiêm túc, nhưng trong lòng lại rất phức tạp.
[Đồng chí Thẩm thật xinh đẹp.]
[Tại sao đồng chí Thẩm lại nhìn bà Lưu với vẻ mặt kinh ngạc như vậy? Trong đầu cô ấy đang nghĩ gì thế nhỉ? Muốn biết quá.]
[Cô ấy che miệng lại trông thật dễ thương.]
[Sao đồng chí Thẩm lại nhíu mày? Có phải nghĩ đến chuyện gì buồn không?]
[Đồng chí Thẩm cười rồi, nụ cười thật đẹp.]
[Chiếc khăn tay của cô ấy, cũng thật đẹp.]
Thẩm Nhược Kiều cảm thấy có ai đó đang nhìn mình khá lâu, liền ngẩng đầu lên nhìn Hạ Dữ. Vừa vặn, ánh mắt cô chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Thẩm Nhược Kiều nghĩ rằng Hạ Dữ cũng không chịu nổi mùi hôi trên xe, liền lục lọi trong túi xách, thực ra là lấy từ không gian lưu trữ ra. Chẳng mấy chốc, cô đưa cho Hạ Dữ một chiếc khăn tay cùng loại, có hương bạc hà mát lạnh.
Không còn cách nào khác, bởi vì thời nay trong nước chưa sản xuất dầu gió, nếu không, dầu gió mới là thần dược chống say xe. Tạm thời chỉ có thể dùng khăn tay có mùi bạc hà, được giặt bằng nước bạc hà.
Hạ Dữ nhìn chiếc khăn tay, biểu cảm trở nên nghiêm túc hẳn. Cô tặng anh một chiếc khăn giống hệt.
Hôm qua, trong một lần tàu dừng ở ga, anh đã gọi Thẩm Nhược Kiều xuống tàu cùng anh. Khi xung quanh không có ai, anh đề nghị trả lại ngọc bài bình an cho cô. Không phải vì anh chê bai, mà là vật này quá quý giá, anh chỉ cần một lá bùa bình an bình thường là đủ, còn ngọc bài bình an nên để cô giữ lại cho bản thân. Cô là một cô gái yếu đuối, nhỏ nhắn, cần có bùa bên mình hơn anh.
Ai ngờ, Thẩm Nhược Kiều lén kéo một sợi dây đỏ từ cổ mình ra và cho anh xem ngọc bài bình an cô đang đeo, nó giống hệt với chiếc trong túi vải nhỏ của anh.
Khoảnh khắc đó, tai Hạ Dữ còn đỏ hơn cả chiếc ngọc bài bình an mà anh đang nắm trong tay.
Hóa ra, chiếc ngọc bài bình an này có một đôi.
Cô ấy thật sự rất yêu mình.
Hạ Dữ nghĩ.
Anh cũng không biết phải thể hiện như thế nào để đáp lại tình cảm này, nhưng anh sẵn sàng thử và cố gắng yêu cô nhiều hơn. Vì thế, hễ thấy món ăn nào để lâu được, mùi vị ngon, anh đều mua cho cô.
Nhưng dường như cô gái nhỏ này chỉ coi đó là lời cảm ơn, chứ không phải là tình ý của anh.
Có vẻ anh còn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Hạ Dữ vẫn chưa nghĩ ra cách thể hiện tình cảm của mình, thì Thẩm Nhược Kiều lại âm thầm biểu lộ tình ý, lần này là tặng anh chiếc khăn tay giống hệt!
Cô gái nhỏ với đôi bàn tay trắng nõn cầm chiếc khăn tay, đưa thẳng đến trước mặt anh, thật sự khó mà từ chối.
Anh nghiêm túc nhận lấy chiếc khăn tay, nhưng lại không nỡ dùng, sợ làm bẩn nó bởi mồ hôi của mình. Anh cẩn thận gấp lại và cất vào túi áo bên người.
Thẩm Nhược Kiều: …??!!
Tặng khăn tay là để dùng ngay mà, sao lại cất đi chứ!
Thôi kệ, suy nghĩ của “trai thẳng” thật khó hiểu.
Hạ Dữ sờ vào vị trí cất chiếc khăn tay, cảm thấy đây quả thực là một rắc rối ngọt ngào.
Anh nên đáp lại tình cảm nồng nàn này của đồng chí Thẩm như thế nào đây?
Hạ Dữ suy nghĩ nghiêm túc trong mười giây.
Chỉ có một cách để đáp lại tình cảm sâu nặng của đồng chí Thẩm, đó là sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, về sẽ viết đơn xin kết hôn ngay!
Đến công xã Kim Hoa, tìm chỗ gọi điện về nhà, bảo mẹ chuẩn bị sính lễ. Phải có tam chuyển một vang, còn tiền sính lễ thì phải đưa bao nhiêu đây? Anh không rõ lắm, nhưng cứ đưa nhiều là không sai.
Những món đồ cổ ở nhà, chắc chắn Thẩm Nhược Kiều sẽ thích, sau này sẽ để hết cho cô.
Tên của con…
Khoan đã, cái này tính sau.
Ừ, để tối tính tiếp.