Việc viết báo cáo kết hôn chỉ là suy nghĩ trong đầu của Hạ Dữ.
Năm nay Thẩm Nhược Kiều mới mười bảy tuổi, còn một thời gian nữa mới đến tuổi kết hôn theo quy định pháp luật là mười tám tuổi.
Mặc dù hiện tại nhiều đôi nam nữ chỉ gặp nhau một hai lần rồi có thể quyết định chuyện hôn nhân, nhưng Hạ Dữ không muốn vội vã như vậy.
Thẩm Nhược Kiều nghĩ rằng anh là một quân nhân đã xuất ngũ, nhưng thực ra không phải. Nhiệm vụ lần này anh và Cố Huy phải thực hiện là điều tra một vụ buôn lậu cổ vật, có khá nhiều nguy hiểm.
Nhiệm vụ này cần được giữ bí mật, nên bây giờ anh không thể tiết lộ nghề nghiệp thật của mình với Thẩm Nhược Kiều.
Anh dự định sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ thẳng thắn với cô về những gì có thể chia sẻ. Khi đó, nếu cô hiểu được sự nguy hiểm trong công việc của anh mà vẫn muốn ở bên anh, họ mới có thể nói thêm về những chuyện khác.
Vì vậy, Hạ Dữ chỉ có thể giữ nhiều suy nghĩ trong lòng và không dám làm gì để đáp lại tình cảm của Thẩm Nhược Kiều.
…
Sau hơn một giờ lắc lư trên chiếc xe buýt cũ kỹ, họ đến công xã Kim Hoa. Gần trạm dừng xe buýt có một điểm tập trung dành cho các thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Các cán bộ công xã và người phụ trách của các đội sản xuất đã đợi sẵn để tiếp nhận họ.
Hạ Dữ và Cố Huy giúp hai người mang hành lý đến điểm tập trung. Từ đó, họ sẽ phải chính thức chia tay.
Hạ Dữ nói: “Tôi sẽ ở lại công xã Kim Hoa một thời gian, khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm cô.”
Sau đó, Hạ Dữ đưa cho Thẩm Nhược Kiều một mảnh giấy nhỏ, trên đó ghi địa chỉ và tên Lộ Kiến Dương.
Anh dặn Thẩm Nhược Kiều, nếu có gặp phải rắc rối gì khó giải quyết, có thể tìm người này giúp đỡ. Đó là chiến hữu của Hạ Dữ, đã xuất ngũ vì bị thương vào hai năm trước và hiện đang làm việc ở đồn công an công xã Kim Hoa, là một đội trưởng nhỏ.
Hạ Dữ nói thêm: “Nếu có việc cần liên lạc với tôi, cô cũng có thể nhờ cậu ta chuyển lời.”
Thẩm Nhược Kiều cẩn thận cất mảnh giấy nhỏ, biết đâu sẽ có ngày cần đến. Còn việc nhờ người liên lạc với Hạ Dữ thì cô nghĩ mình sẽ không cần.
Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Hạ Dữ, có vẻ như anh đã tin chắc rằng cô tặng ngọc bài bình an cho anh là vì thích anh…
Có lẽ Hạ Dữ không ghét cô, thậm chí có thể có một chút thiện cảm.
Thẩm Nhược Kiều biết anh đã hiểu lầm, nhưng lúc này cô không tiện giải thích, nếu không chắc chắn Hạ Dữ sẽ không nhận ngọc bài bình an nữa.
Hệ thống đã nói rằng ngọc bài bình an này là nó muốn tặng cho Hạ Dữ. Đợi đến khi Hạ Dữ an toàn vượt qua kiếp nạn, cô sẽ giải thích rõ cho anh.
Dù sao, họ cũng chưa ở bên nhau lâu, Hạ Dữ trông có vẻ là người lạnh lùng, cho dù có chút thiện cảm với cô, cũng không thể quá nhiều.
Bên kia, Đồng Viên Viên và Cố Huy cũng chào tạm biệt nhau.
Sau khi Hạ Dữ và Cố Huy rời đi, Thẩm Nhược Kiều hỏi: “Cô đã lấy được địa chỉ liên lạc của đồng chí Cố chưa?”
Đồng Viên Viên đáp: “Chưa, nhưng anh ấy nói khi nào rảnh anh ấy và đồng chí Hạ sẽ đến thôn thăm chúng ta. Tôi không cần phải lo không có cơ hội báo đáp ân tình của anh ấy.”
Nhìn xung quanh không có ai, Đồng Viên Viên ghé vào tai Thẩm Nhược Kiều nói nhỏ: “Đồng chí Cố thật tốt, giờ tôi không quan tâm anh ấy có vấn đề về thận nữa. Nếu sau này không thể có con, cùng lắm thì tôi nhận nuôi một đứa.”