Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 113 - Chương 113: Cuộc Chiến Sủi Cảo 4

Unknown Chương 113: Cuộc chiến sủi cảo 4

Thấy Lâm Uyển nhìn chằm chằm sủi cảo, bà Lục từ từ nắm lấy chày cán bột: “Cô định làm gì? Đây là Thục Nhàn lấy về cho em trai ăn!”

Lục Tâm Liên đang quạt gió, sủi cảo mới ra nồi vô cùng nóng, ai cũng không dám ăn. Cô ta cười lạnh, liếc Lâm Uyển một cái, tỏ vẻ khinh thường quay đầu lại nhìn, chẳng ai cần đồ dùng lại, không cút đi còn không biết thẹn ở nhà của chúng tôi, không biết xấu hổ!

Lục Chính Kỳ thấy Lâm Uyển và đứa nhỏ trở về, theo bản năng lập tức đẩy bát lớn qua: “Vừa lúc, lại đây ăn đi.”

Bà Lục: “Cô ta ăn cái rắm!” Bà ta ỷ vào con gái con trai đều ở đây, lấy chày cán bột lướt qua con trai quất Lâm Uyển.

Lâm Uyển thuận tay vớ cái nắp bếp lò ngăn cản chày cán bột quất tới, sau đó nhanh chóng bưng bát sủi cảo lớn đó trực tiếp đổ lên nắp nồi.

Bà Lục: “!!!”

Chị hai Lục: “!!!”

Lục Tâm Liên nhanh chóng che bát của mình, khiếp sợ kêu lên: “Cô muốn cướp hay sao? Có quy củ hay không!”

Bà Lục vung chày cán bột muốn quất Lâm Uyển, lại bị Lục Chính Kỳ đoạt đi, còn ngăn bà ta lại không cho bà ta đánh nhau với Lâm Uyển. Bà Lục duỗi móng vuốt đi cào Lâm Uyển, lại bị Lâm Uyển trở tay quăng một bát lớn qua, bát lớn nóng hầm hập, nóng đến nổi bà Lục kêu to oai oái.

Lục Chính Kỳ đau đầu thật sự, vội cầm bát đặt lên bàn, khuyên nhủ: “Mọi người có chuyện từ từ nói.”

Đáng tiếc, khi một đám phụ nữ đánh nhau, giọng điệu như vậy của anh ta căn bản không có sức uy hiếp.

Mà Lục Chính Đình thấy ông Lục không ở nhà, Lục Chính Kỳ đương nhiên không dám giúp mẹ già đánh Lâm Uyển, lấy thân thủ và đầu óc của Lâm Uyển tuyệt đối sẽ không rơi xuống thế yếu. Anh dứt khoát không đi qua, để Lâm Uyển nhân cơ hội trút giận, dù cho đánh Lục Chính Kỳ hay là như thế nào, cô có thể trút ra lửa giận là được rồi, tránh cho nghẹn hại thân.

Bà Lục thét to kêu hai đứa con gái cùng đánh Lâm Uyển, Lục Thục Nhàn đã bưng bát của mình thối lui, sợ Lâm Uyển đánh cô ta. Cô ta mang thịt về cho em trai ăn, bản thân mình không ăn được sủi cảo lại bị đánh một trận vậy cũng không có lời. Đừng nhìn cô ta lấy lòng bà Lục, nhưng cũng sẽ không não tàn xông lên phía trước, dù sao truyền thống của nhà bọn họ đều là mẹ chồng ra lệnh, con trai đánh vợ, không có truyền thống chị cả chị hai đánh em dâu.

Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nếu cô ta dám đánh vợ em trai, vợ em trai báo cáo với đại đội thì rất phiền phức.

Hơn nữa cô ta là cán bộ.

Lâm Uyển nhìn bộ dạng hung thần ác sát của bà Lục, ra vẻ sợ hãi: “Ai nha, mẹ à mẹ thật dọa người?” Cô nghiêng tay, canh sủi cảo trên nắp nồi tụ lại cùng một chỗ, từ hoa văn trên cây gậy chảy tới trên tay bà Lục.

“Á…”

Bà Lục bị bỏng lập tức nhảy dựng lên, nước canh giội về phía Lục Tâm Liên.

Lục Tâm Liên vội vàng đứng dậy né tránh, lại không ngờ cô ta mới vừa đứng dậy, Lâm Uyển đã thò người ra đoạt lấy sủi cảo của cô ta đổ vào nắp nồi.

Lục Tâm Liên: “!!! Cô làm gì vậy!”

Cô ta nhào lên muốn cướp sủi cảo của mình, lại bị Lâm Uyển bắt chước làm theo trực tiếp quăng cái bát nóng hổi bỏng vào trong lòng. Lục Tâm Liên vô cùng được nuông chiều, bị nóng đến mức chỉ mải quơ quào. Bà Lục và chị hai Lục nhanh chóng tiến lên an ủi, vừa khéo Lâm Uyển lại rất thong dong mà đổ cái bát của bà Lục lên nắp nồi.

Lâm Uyển cười rộ lên: “Nhóm sủi cảo tập kết xong.”

Động tác của cô thật sự quá nhanh, một bộ mây bay nước chảy lưu loát sinh động không có sự ngắt quãng chút nào, trấn trụ Lục Chính Kỳ.

Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang ở cửa ngơ ngác nhìn, khiếp sợ đến miệng cũng mở lớn hơn.

Lục Chính Đình ở trong sân thấy vậy khóe miệng đều cong lên, sao cô có thể đáng yêu như vậy, thật sự là… Anh rất muốn giơ tay xoa bóp mặt của cô, bộ dạng cô trừng mắt hạnh trong suốt lộ ra sự giảo hoạt xấu xa, quả thực rất mê người, khiến anh không dời tầm mắt được.

Anh đi sang bên cạnh giúp Lâm Uyển chỉnh lý hong khô thảo dược.

Một tay bà Lục đoạt lấy chày cán bột muốn đánh Lâm Uyển, Lục Chính Kỳ nhanh chóng giữ chặt bà ta: “Mẹ, có chuyện từ từ nói!”

Hai tay Lâm Uyển nâng nắp đậy, một chân đạp xuống đất, cười tủm tỉm: “Mẹ à, mẹ cũng kiềm chế chút đi, đừng dọa con ngã xuống đất chứ, chúng ta đều cần ăn đất nhỉ.” Mới vừa đốt lửa xong, trước bếp lò còn rơi xuống không ít tro than, nếu rơi vào trong tuyệt đối sẽ giống như viên chè trôi nước.

[吃土: Đề cập đến việc quá nghèo để ăn và chỉ có thể ăn đất.]


Bình Luận (0)
Comment