Tưởng rằng con trai con gái út của bà trở về, bà tìm được chỗ dựa thì có thể cá mặn xoay người sao? Ha hả, ngây thơ! Cho các người tới một người tính một cái, ai cũng đừng hòng chạy.
“Cô, cô…” Bà Lục tức giận đến gân xanh trên thái dương giật liên tục, mặt âm trầm. Bà ta gọi con thứ ba đến quản vợ, lại thấy Lục Chính Đình đang chọn lựa thảo dược ở tường phía nam, vốn không chú ý bên này. Bà ta gọi như vậy, anh cũng không có một chút động tĩnh, lần này bà Lục càng thêm tức giận.
Lục Tâm Liên dựng thẳng mày lá liễu: “Lâm Uyển, cô khinh người quá đáng!”
Lục Chính Kỳ lại có chút đau đầu, đều nói ba người phụ nữ thành một đài diễn, một mình Lâm Uyển đã đủ hát ca mười đài. Anh ta ngăn cản bà Lục và Lục Tâm Liên, bảo hai người đừng tranh với Lâm Uyển. Anh ta lại khuyên Lâm Uyển: “Có thể từ từ nói chuyện hay không?”
Lâm Uyển cũng không để ý tới anh ta, thực hiện nguyên tắc mình coi anh ta như không khí.
Chị hai Lục thấy Lâm Uyển không tranh bát của cô ta, dửng dưng ngồi vào một bên, dùng quạt hương bồ quạt gió ào ào, lấy ra tư thế cán bộ thôn: “Haiz, chị nói này em dâu ba, em đây là chơi trò gì vậy?”
Lâm Uyển cười cười: “Em hiếu thuận như vậy còn có thể làm gì? Em sợ mẹ bị bỏng thôi.”
Bà Lục lập tức nhớ đến chuyện Lâm Uyển dẫn theo hai chị dâu khác đổ thuốc, quấn chăn lên người bà ta, bà ta càng tức không có chỗ phát tiết, tố cáo với con trai con gái, bảo Lục Chính Kỳ buông bà ta ra, bà ta muốn đi đánh đứa con dâu xấu xa này.
Hiện giờ bốn so với một, bà ta cảm thấy mình thắng chắc.
Lục Chính Kỳ nhìn Lâm Uyển, bất đắc dĩ lại tức giận, người phụ nữ này rất không hiểu chuyện, cố chấp lại bướng bỉnh, cũng không nói lý chút nào, mình ngăn cản bà cụ rõ ràng là giúp cô, cô lại một chút cũng không cảm kích.
Lâm Uyển lại ngại anh ta vướng bận, không tin anh ta buông bà Lục ra thử xem.
Lâm Uyển lùi về sau một bước, bảo mấy đứa nhỏ đều lại đây: “Thịt cô hai mang tới, bà gói sủi cảo cho các cháu ăn, đều rửa tay chưa?”
Bọn nhỏ một đám hưng phấn đến nhảy dựng lên.
Lâm Uyển gắp sủi cảo đã không còn nóng ở nắp nồi bên cạnh cho bọn nhóc, mỗi người một cái trước tiên nếm thử mùi vị.
Bà Lục tức giận đến mức ngã vào trong lòng Lục Chính Kỳ không ngừng giật giật, đó chính là đồ bà ta chuẩn bị cho con trai con gái út.
Đồ con dâu trời đánh!
Đôi mắt Lục Tâm Liên đỏ ngầu, uất ức giống như mình là người uất ức nhất trên đời, tuôn rơi nước mắt: “Mẹ, anh tư, mọi người nhìn cô ta kìa. Con thật vất vả trở về một chuyến, một cái sủi cảo còn chưa ăn đã bị cô ta cướp đi. Hu hu hu…”
Khỏi phải nói đáng thương biết bao, rất khiến người đau lòng.
Lục Chính Kỳ ngăn cản bà Lục và em gái, bảo hai người đừng khó xử Lâm Uyển, ầm ĩ lên lại khó coi. Anh ta nhìn về phía Lâm Uyển, hy vọng cô có thể biết điều: “Đều ngồi xuống, cùng ăn đi.”
Lục Tâm Liên cười lạnh: “Anh tư, chẳng lẽ anh đồng tình với cô ta? Cô ta chính là dốc sức muốn trả thù anh, khiến nhà của chúng ta gà chó không yên, anh nhìn dáng vẻ xấu xa tiểu nhân đắc chí của cô ta kìa!”
“Ha ha ha.” Lâm Uyển cười rộ lên: “Tôi nói này Lục Tâm Liên, rốt cuộc cô là chó hay là gà vậy? Đúng, tôi chính là muốn ồn ào khiến các người gà chó không yên, như thế nào.”
Lục Chính Kỳ cảm thấy đầu cũng sắp nứt ra, anh ta thật sự không đối phó được đám đàn bà đánh nhau.
Anh ta nhìn Lâm Uyển trước mắt, tùy tiện khoa trương, kiêu ngạo bá đạo như vậy, quả thực chính là một yêu tinh, thật sự không phải Lâm Uyển mà anh ta biết.
Xem ra cô hạ quyết tâm muốn trả thù anh ta.
Tâm trạng anh ta phức tạp nhìn Lâm Uyển, giọng nói nặng nề: “Rốt cuộc cô muốn như thế nào?”
…
Đối diện với ánh mắt phiền muộn bao hàm bất đắc dĩ của anh ta, Lâm Uyển cười lạnh. Nếu là nguyên chủ, thấy anh ta nghiêng về bà cụ với Lục Tâm Liên chất vấn mình như vậy, chắc chắn sẽ bị thương tâm. Nhưng cô không phải nguyên chủ, còn lâu mới khổ sở!
Cô cười, kiêu ngạo lại sáng rực xinh đẹp: “Anh nói tôi có thể làm gì? Tôi là bác sĩ, đương nhiên là chữa bệnh rồi.”
“Chúng tôi đều khỏe mạnh, cô mới có bệnh!” Lục Tâm Liên khó thở bực bội.
Lâm Uyển thấy bọn họ tức giận, cô càng cười hì hì: “Bà cụ không bệnh nhưng bất công, cô vừa lười biếng vừa ra vẻ, chậc chậc, bệnh nguy kịch vô cùng nghiêm trọng, tôi phải chữa cho các người thật tốt.”
Chị hai Lục cũng kinh ngạc, cô thật đúng là có năng lực!
“Anh tư!” Lục Tâm Liên thấp giọng nức nở: “Anh quản cô ta đi, cô ta hiếp đáp người khác như thế, sức lực từ đâu ra vậy.”