Cô ta luôn cảm thấy anh ba hâm mộ, ghen tị với anh tư cô ta, muốn có được sự yêu thương của mẹ, nếu như mẹ đối xử với anh một chút thì anh nhất định sẽ vừa mừng vừa lo vì được yêu thương.
Người thấp hèn chính là như thế!
Bà Lục cũng chuẩn bị tâm lý rồi, dự định ngày mai sau khi Lâm Uyển đi làm, bà ta sẽ âm thầm tiếp xúc với Lục Chính Đình.
Bà Lục còn nói: “Tối nay con ngủ đi qua ngủ chung với đứa con dâu xấu xa đó, dò thám cô ta thử.”
Lục Tâm Liên đồng ý.
Ai ngờ được bọn họ vừa về đến nhà thì Lục Chính Đình đã dọn qua giường của Lâm Uyển.
Lục Chính Kỳ: “……!!!”
Anh ta đã hỏi qua rồi, mặc dù Lâm Uyển gả cho anh ba, nhưng mà họ không hề ở chung phòng, cho nên anh ta càng chắc chắn rằng Lâm Uyển làm vậy là lợi dụng anh ba để trả thù anh ta. Bây giờ anh ta vừa về thì hai người họ lại ngủ cùng một giường, như thế này không phải rõ rành rành rồi sao? Không thể ngụy biện được nữa.
Nghĩ đến Lâm Uyển vì muốn chọc tức mình mà lại có thể nhẫn tâm ở cùng một chỗ với một người đàn ông không yêu…… Trong lòng anh ta không biết là có cảm giác gì.
Đồng cảm anh ba, tức Lâm Uyển lợi dụng anh ba, bây giờ lại có chút đồng cảm Lâm Uyển, đáng thương cô yêu đến hèn mọn, biến dạng nhận thức như thế.
Nếu như cô có thể học thêm nhiều chút, có văn hóa, có lý tưởng rộng lớn cao xa, thì sẽ không yêu đến mức mất lý trí như thế này rồi.
Lục Tâm Liên đẩy cửa, phát hiện Lâm Uyển lại còn chốt then cửa lại, đúng là tức chết cô ta mà.
Lâm Uyển còn đang ở trong phòng kể chuyện cho hai đứa trẻ nữa đấy, cố ý nâng cao giọng: “Bà phù thủy già đó ấy, thấy mình không hại được công chúa, bà ta tức đến phát điên, còn bứt tóc đến hói đầu nữa.”
Lục Minh Lương cười rất phối hợp, vừa nghe là biết bên trong vẫn còn chứa hàm ý khác.
Bà Lục ở bên ngoài tức đến thở hồng hộc, tiếc là không còn cách nào khác.
Lục Chính Kỳ muốn khuyên anh ba, muốn cảnh cáo Lâm Uyển, nhưng cũng không có cách nào, anh ba bị mê hoặc rồi, Lâm Uyển rời vào ngõ cụt, anh ta thấy bất lực gấp bội.
Mặc dù Lục Chính Đình ở trên giường của cô, nhưng ở giữa có hai đứa nhỏ, hơn nữa Lâm Uyển biết Lục Chính Đình là một người đàn ông chính trực lại cấm dục, hoàn toàn sẽ không làm sao cả, cho nên cô ngủ rất thoải mái, không trở ngại gì cả.
Còn Lục Chính Đình từ lúc nằm xuống thì nhịp đập đã bắt đầu không bình thường rồi, cảm thấy mọi tiếng động đều im ắng, nhưng tim thì lại đập dồn dập rất kì lạ. Bởi vì khứu giác vô cùng nhạy cảm, đáy mũi lại phảng phất hương thơm nhàn nhạt như có như không, lúc đậm lúc nhạt, giống như cọng lông vũ khiêu khích trái tim anh vậy, từng chút từng chút, khiến anh có một sự thôi thúc kỳ lạ.
Đang suy nghĩ lung tung, Lục Minh Lương bên cạnh trở người thật mạnh, bàn chân nhỏ đạp vào bụng của anh.
Lục Chính Đình lặng lẽ chỉnh chân lại cho cậu bé, sau đó dịch Lục Minh Lương về phía mình, tránh để lúc anh ngủ say đá trúng Tiểu Minh Quang với Lâm Uyển.
Lúc anh vươn tay ra sờ Lục Minh Lương thì không cẩn thận sờ trúng tay của Lâm Uyển, tay của cô mảnh mai, mềm mại, mát mẻ. Lòng anh thì bảo anh buông ra, nhưng anh lại không kìm được mà nắm lấy, để lại cảm giác và nhiệt độ đặc biệt đó trong lòng bàn tay.
Anh cảm thấy thời gian rất lâu, nhưng đó chẳng qua chỉ vì lòng anh giằng co nên cảm giác thời gian như dài hơn mà thôi, nhưng mà vài giây sau anh cũng cưỡng ép mình buông tay ra, rồi ngoan ngoãn nằm xuống lại.
Lâm Uyển cảm giác anh nắm tay của mình, còn nghĩ thầm anh như vậy là thông suốt rồi, ngoài lạnh trong nóng! Tay anh đúng là to thật đấy, nóng và khô, không hề bị ướt át vì mùa hè.
Đang cảm khái thì Lục Chính Đình đã rút tay về lại rồi.
Lâm Uyển: ......
Sáng sớm ngày hôm sau, người trong nhà lần lượt thức dậy.
Bởi vì sợ làm ồn đến Lâm Uyển, Lục Chính Đình tỉnh rồi cũng nằm im không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Chị dâu cả Lục chuẩn bị bữa sáng, gây ra tiếng động thì Lâm Uyển thức giấc, cô ngáp một cái rồi ngồi dậy.
Lục Chính Đình đang nhìn cô, thấy cô dậy thì lập tức quay đầu về lại, còn khẽ nghiêng sang một hướng khác, như thế sẽ không nhìn thấy cô mặc đồ.
Lâm Uyển liếc nhìn anh một cái, vội vàng mặc đồ vào, còn nghiêng người qua chọt chọt anh nữa.
Lục Chính Đình quay đầu lại nhìn cô, bắt gặp đôi mắt cười của cô, anh nói với giọng có hơi khàn: “Chào buổi sáng.”
Nụ cười của Lâm Uyển càng tươi hơn, cô chắp hai tay lại, làm tư thế ngủ, sau đó lấy ngón tay vẽ một dấu hỏi trước mặt anh.