Ý hỏi anh ngủ như thế nào. Ngủ cùng một giường với em, anh có dám nói ngủ không ngon.
Lục Chính Đình chống hai tay ngồi dậy: “Rất ngon.”
Lâm Uyển nghiêng đầu nhìn mặt anh, cười nói: “Xem như anh thông minh.”
Ánh sáng trong phòng lúc này vẫn còn mờ mịt, Lục Chính Đình không nhìn thấy rõ khẩu hình miệng của cô, chỉ biết cô đang nói, nhưng không biết cô nói gì.
Lâm Uyển xuống giường đi ra ngoài, vừa hay Lục Chính Kỳ đi ra từ phòng phía đông, sắc mặt anh ta tiều tụy, rõ ràng là ngủ không được ngon.
Anh ta nhìn cô, ánh mắt càng thêm phức tạp.
Lâm Uyển lườm anh ta một cái, lập tức hất cằm bỏ đi, hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta.
Lục Chính Kỳ ngây người một lát, rồi cất bước đi theo cô ra ngoài, muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô.
Lâm Uyển lớn tiếng chào hỏi hai người chị dâu.
Lục Tâm Liên ở phòng phía đông, gần như là cả đêm không ngủ được, không dễ gì mới ngủ được, cả buổi tối đánh nhau với Lâm Uyển. Bây giờ Lâm Uyển gào thét như vậy làm cô ta thức giấc, cô ta tức giận quát mắng: “Mới sáng sớm mà gào cái gì, có cho người ta không!”
Lâm Uyển xây dựng hình tượng chị dâu độc ác: “Mau dậy hết đi, ăn cơm đi làm sớm chút, trong nhà không nuôi mấy người ăn không ngồi rồi đâu. Ai mà không đi làm thì không được ăn cơm, bắt đầu từ bữa sáng.”
Lục Tâm Liên không đủ khả năng!
Lâm Uyển cũng mặc kệ, cô nói với chị dâu cả Lục: “Chị dâu cả, sau này chị cứ nấu cơm theo đầu người đi làm.”
Bà Lục mắng: “Tôi vẫn còn chưa chết đấy. Tâm Liên của chúng ta từ trước đến nay không cần làm việc.”
Lâm Uyển lập tức xây dựng hình tượng con dâu hiếu thuận: “Mẹ lại không khỏe rồi sao? Đợi đấy, con đi bốc thuốc nhé.” Cô lại nói: “Chị dâu cả, chị hai, hai chị cũng đừng nấu cơm nữa. Quy tắc nhà chúng ta chính là đối xử bình đẳng, cùng lao động, cùng ăn cơm, ai không lao động thì người đó không ăn cơm. Nếu như mẹ đã ân cần chu đáo, chỉ cho đàn ông đi làm, để phụ nữ nghỉ ngơi thì chúng ta cứ nghỉ ngơi đi. Về giường nằm hết đi, ngủ bù một giấc cho đã.”
Cô còn giật lấy cái muỗng trong tay của chị dâu cả Lục: “Chúng ta cũng không thể làm rồi mình ăn mà không chọ họ ăn, thế thì đừng ai làm nữa, đừng ai ăn nữa, mọi người có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, không vấn đề gì.”
Hai chị dâu nghe theo lời của Lâm Uyển đấy, dứt khoát bỏ công việc trong tay xuống rồi đi vào phòng.
Heo trong chuồng không đợi người, nó đói thì sẽ kêu, kêu liên tục không ngớt, ồn đến mức không ai có thể ngủ được.
Bà Lục với Lục Tâm Liên muốn ngủ cũng ngủ không được.
Nhưng hai người họ có bị ấm ức như vậy bao giờ đâu, đúng là làm tức chết người không đền mạng mà.
Bà Lục mắng chị dâu cả với chị dâu hai, hai người không có người nào đi lại hầu hạ bà ta như trước kia.
Không còn cách nào khác, Lục Tâm Liên cũng chỉ có thể dậy, nhưng bảo bà Lục cứ nằm đó: “Mẹ, mẹ đừng làm, mẹ lớn tuổi như vậy rồi, ba đứa con dâu, phải để họ hầu hạ cho mẹ.”
Quả nhiên bà Lục vẫn nằm đó, nhưng trong lòng có chút thấp thỏm, sợ Lâm Uyển lại đổ thuốc cho bà ta.
Nhưng mà Tâm Liên với thằng tư ở nhà, cô sẽ không dám.
Lâm Uyển thì không quan tâm đến bà ta, thấy Lục Tâm Liên dậy rồi thì nói: “Cô út, cô đi cho heo ăn đi.”
Lục Tâm Liên: “Tôi nấu cơm!” Không nghe theo cô đấy.
Lâm Uyển không hề khách khí, nói: “Cô mà nấu cơm thì đến trưa cả nhà cũng không có cơm ăn.” Cô nói với chị dâu cả: “Làm phiền chị dâu cả dẫn mấy đứa nhỏ đi tìm thuốc cho mẹ, em với chị hai nấu cơm.”
Lâm Uyển biết mình không ở nhà, bà Lục sẽ dám thông đồng với Lục Tâm Liên ức hiếp hai chị dâu, đặc biệt là chị dâu cả, cho nên cô sẽ ở nhà nấu cơm.
Vừa nghe thấy đi tìm thuốc, bà Lục nhảy xuống giường: “Tìm thuốc gì, tôi vẫn khỏe lắm đấy. Có đứa con dâu nào mà ngày nào cũng trù mẹ chồng đổ bệnh như cô không?”
Lâm Uyển muốn cười nhưng lại không cười, trong mắt Lục Tâm Liên chính là hành động quái gở: “Mẹ, nếu như mẹ không bệnh tật gì, thế một người bình thường sao suốt ngày cứ nằm trong đó thế? Cũng không phải như mấy năm bị đói trước kia, đói đến mức thân thể yếu ớt không đứng dậy nổi. Bây giờ được ăn no, công việc của đội sản xuất lại bận rộn, người già trẻ em đều làm việc, một người mẹ chịu khó chăm sóc gia đình, sống tích cực như mẹ đây sao có thể không tích cực tham gia lao động? Con nghĩ tính tình này của mẹ thế nào cũng không thể ham ăn biếng làm được, tuyệt đối không phải, nhất định là bệnh rồi.”