Anh có chút chóng mặt như say rượu vậy, cả người choáng váng, nhẹ như bay, cảm giác vô cùng lạ lẫm và bám người.
Nếu không nhờ có kinh nghiệm sâu sắc và khả năng tự chủ mạnh mẽ, anh cảm thấy mình có thể thực sự ngất xỉu rồi.
Sắc mặt Lục Chính Kỳ sầm lại, anh ta không muốn nói thêm một từ nào nữa, người phụ nữ vì yêu sinh hận đáng sợ biết bao, bây giờ anh ta xem như là nhìn thấy rồi.
Lâm Uyển vứt cái chổi sang một bên, đi đến trước mặt Lục Chính Đình, dùng ngón trỏ của hai bàn tay cong lại làm dấu.
Lục Chính Kỳ: Đồ thần kinh, cô làm như hai người biết ngôn ngữ ký hiệu cơ đấy.
Lục Chính Đình lập tức lấy chìa khóa mở ngăn kéo ra và lấy một phong thư phồng to đưa cho cô: “Đểu ở trong này.” Bên trong chính là tất cả tài sản của anh với Lâm Uyển.
Lâm Uyển cất vào trong túi mình, âm thầm kết nối với 999 bỏ vào hộp thuốc hệ thống: “Tiền của nhà chúng ta cứ để em cầm, tránh để cô em gái không biết xấu hổ kia của anh đến làm ầm.”
Mặc dù Lục Chính Kỳ không dòm ngó đến tiền của anh ba anh ta, nhưng mấy năm nay anh ta cũng tiêu xài không ít, bây giờ ngay cả một đồng bọn họ cũng đừng đừng hòng lấy đi.
Lục Chính Kỳ nhìn họ, làm thế nào cũng không hiểu anh ba vậy mà lại có thể đọc hiểu được ý của Lâm Uyển. Nếu như không phải Lục Chính Đình lấy phong thư ra thì Lục Chính Kỳ làm thế nào cũng không nghĩ ra được dấu hiệu như vậy có ý nghĩa gì.
Họ ăn ý với nhau như vậy sao?
Anh ta cũng có chút không hiểu sao Lục Chính Đình lại đưa hết tiền cho Lâm Uyển, có chút tiếp nhận không nổi, dẫu sao thì anh ba luôn hiếu thuận với cha mẹ, làm sao lại tuyệt tình như vậy, một đồng cũng không đưa thật sao?
Lâm Uyển nhìn thấy dáng vẻ bị đả kích của Lục Chính Kỳ, cảm thấy nỗi bực dọc mắc kẹt trong lòng của nguyên chủ chốc lát được giải tỏa rồi.
“Anh năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, khiêu khích anh ba anh, không phải vì cảm thấy anh ba anh là một người tàn tật, không so được với anh, không xứng đáng có được lòng thành của người khác? Tôi càng không thể thật lòng từ bỏ anh để gả anh ấy. Anh dẹp suy nghĩ đó đi, thu cất cảm giác tự cho mình hơn người khác của anh đi, ngay cả công việc anh còn không kiếm được đấy, khoe khoang cái rắm ấy!”
Nghĩ đến việc anh ta đến để chia rẽ mình với Lục Chính Đình, Lâm Uyển tức giận, may mà Lục Chính Đình không phải kiểu người sợ em trai, em trai anh nói cái gì thì nghe theo cái nấy.
Bởi vì Lục Chính Đình chú ý đến mình, tình cảm của Lâm Uyển đối với anh càng sâu sắc hơn một phần, cô đẩy Lục Chính Đình đi ra ngoài.
Cô đã bất giác mà xem Lục Chính Đình như người của mình rồi.
Lục Chính Đình không từ chối, lặng lẽ thuận theo cô.
Từ nhỏ đến lớn Lục Chính Kỳ chưa từng chịu phải giày vò gì. Đặc biệt là từ sau khi anh ba anh ta xảy ra chuyện, anh ta trở nên hiểu chuyện, thông minh hiếu học, đẹp trai và cao lớn, cho dù là giáo viên hay bạn học thì không ai mà không thích anh ta cả. Cho dù anh ta với Giang Ánh Nguyệt cãi nhau, phân rồi hợp, hợp rồi phân, cô ta lấy Cao Tấn để kích động anh ta, nhưng anh ta cũng không có cảm giác nhục nhã như thế này. Dù sao thì Cao Tấn ngoại trừ hơn anh ta ở chỗ có người cha có thân phận, giàu có, có địa vị thì học vấn, phẩm chất đều không vượt qua anh ta, đương nhiên anh ta sẽ không có cảm giác nhục nhã quá lớn.
Nhưng mà bây giờ, cảm giác nhục nhã đập xuống đầu anh ta một cách nặng nề, nhất định anh ta phải tìm một công việc vẻ vang, hơn nữa tuyệt đối không được dựa vào anh ba. Bản thân anh ta đường đường tốt nghiệp cấp ba, anh ta không tin mình làm không được.
Trên đường về nhà, Lâm Uyển vẫn còn hơi lo Lục Chính Đình sẽ trách cô ăn nói quá lời, dẫu sao thì anh đối xử với Lục Chính Kỳ cũng rất tốt.
Cô liếc mắt nhìn anh, phát hiện anh không những không nổi giận, biểu cảm ngược lại còn…… trở nên dịu dàng hơn trước?
Cô nhân lúc không có người, dừng lại nghiêng người nhìn anh, cười nói: “Giận rồi sao?”
Cô lười lấy giấy bút, mà kéo bàn tay của anh qua, dùng ngón tay của mình viết vào lòng bàn tay anh.
Bây giờ hai người họ có một chút ăn ý, cô viết đơn giản vài ba chữ là có thể diễn đạt được ý nghĩ của mình, và anh đủ nhạy bén, cũng có thể hiểu chính xác suy nghĩ của cô.
Lục Chính Đình nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen trầm tĩnh như biển, anh lắc đầu nói: “Em không sai.”
Anh không thể nghe thấy giọng nói của chính mình, nhưng sự dịu dàng mà anh tạo ra bằng trái tim của mình đã làm cho giọng nói ban đầu hơi lạnh lùng của anh trở nên có từ tính hơn.