Với giọng nói dịu dàng, khóe mắt Lâm Uyển cong lên, cô nói: “Anh cũng không sai, anh là một người tốt.” Cô vỗ vai anh: “Lục Chính Đình, anh là người tốt nhất.”
Bởi vì đôi mắt sáng đen sâu thẳm, ánh mắt của anh sẽ hơi sắc bén, nhưng hiện tại lại bị sự dịu dàng từ đáy lòng thấm đẫm, đôi mắt đen láy kia giống như vòng xoáy nhẹ êm không đáy, có thể nhấn chìm người.
Thấy cô như vậy, trái tim lạnh giá của anh cũng trở nên ấm áp: “Cẩn thận họ lục lọi đồ của em.” Cô cầm phong thư ra rồi, trong đó có sổ tiết kiệm, tiền, phiếu cùng với giấy giới thiệu rút tiền, v.v. Nếu họ biết, chắc chắn họ sẽ tìm cách để lục lọi lấy đi.
Lâm Uyển vô cùng tự tin: “Yên tâm, nơi mà em cất, họ tìm mòn mắt cũng tìm không ra.”
Dáng vẻ dí dỏm của cô, so với lúc mắng chửi Lục Chính Kỳ như hai người khác nhau vậy, Lục Chính Đình nhìn không rời mắt. Quả thật, vốn dĩ cô đã xinh đẹp, nhưng cô tự tin và kiêu hãnh như thế này đẹp đến mức khiến trái tim anh rung động.
Cảm giác chóng mặt dữ dội khiến anh suýt chút nữa không thể nắm chặt tay mình.
Lâm Uyển đẩy anh cùng về nhà.
Lại nói về bà Lục và Lục Tâm Liên, hai người đi làm, Tiểu đội trưởng phân cho mỗi người một mảnh đất, cuốc xong thì về nhà. Người khác làm việc nhanh nhẹn, làm một buổi là xong tan làm, nhưng hai người họ vẫn còn một nửa chưa hoàn thành xong.
Mất mặt không? Mất mặt chết đi được!
Bà Lục thấy người ta đều về cả rồi, bèn nhanh chóng hô hào chị dâu cả và chị dâu hai: “Hai cô, mau qua đây giúp tôi với cô út cuốc đất, cuốc xong rồi về nhà nấu cơm.”
Chị dâu cả Lục vô thức làm theo, chị dâu hai lại dùng đầu cuốc ngăn cô ta lại, ra hiệu bằng mắt: “Chị dâu cả, đến giờ rồi, phải về nhà nấu cơm rồi đấy.”
Chị dâu cả Lục lập tức lấy lại tinh thần, đúng nha, bây giờ vợ chồng cậu ba làm chủ gia đình! Lời mẹ chồng nói không có trọng lượng mấy, hừ!
Chị dâu cả Lục vờ như không nghe thấy gì, lớn tiếng hét lên: “Ái chà, trưa rồi, già trẻ lớn bé đều đi làm về ăn cơm, bọn con phải nhanh chóng về nhà nấu cơm, đừng làm chậm trễ việc chính.”
Cô ta vác cuốc bước đi như bay, trong nháy mắt cô ta đi mất rồi.
Bà Lục tức đến vỗ đùi: “Cô quay lại cho tôi! Con dâu thằng cả, thằng hai, hai người không nghe lời mẹ chồng nữa rồi?”
Hai người cố tình không nghe thấy, vác cuốc chạy rất nhay, làm bà Lục tức đến run người.
Lục Tâm Liên: “Mẹ, mẹ nhìn thấy rồi nhỉ. Người phụ nữ xấu đó ở trong nhà chúng ta, chính là một tai họa, làm xáo trộn gia đình của chúng ta. Khi cô ta chưa đến, chị dâu cả với chị dâu hai đều nghe theo lời của mẹ cả đấy.”
Trước kia mặc dù họ không ưa chị dâu cả Lục và chị dâu hai, nhưng so với bây giờ, hai cô con dâu từng nói gì nghe nấy đúng là tiên nữ trên trời.
Bà Lục cũng càng ghét Lâm Uyển hơn rồi, đúng là vừa ghét vừa sợ, kiểu cảm giác này giống như một con rắn độc chiếm giữ trong lòng bà ta, khiến bà ta làm gì cũng không thể trôi chảy được.
Hai mẹ con bà ta vẫn còn một luống đất nữa, đưa mắt trông ra cứ cảm thấy như không thấy bờ vậy, đúng là có thể sầu chết người ta.
Lục Chính Cao nhìn chằm chằm hai mẹ con bà Lục, ông ta chau mày lại, nói: “Thím, nếu là người khác, tôi đã mắng chửi rồi.” Thế này cũng lười quá rồi. Người ta một người tới lui bốn luống đất, còn họ thì hay rồi, một người tới lui hai luống đất, còn chưa tới bờ.
Thật là lãng phí khẩu phần lương thực.
Bà Lục với Lục Tâm Liên ném cái cuốc qua một bên, hai người ngồi xuống đất: “Không làm nữa, mệt chết rồi.”
Vừa nắng vừa mệt vừa khát, có khi nào Lục Tâm Liên phải chịu cái tội này?
Cô ta mắng quát: “Từ nhỏ đến lớn tôi không phải làm gì, chính là người phụ nữ xấu xa kia đến mới ép tôi làm việc. Ai nói cô ta hiếu thuận, nói cô ta tốt? Để họ đến xem thử sự độc ác của cô ta.”
Lục Chính Cao có ấn tượng tốt với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm vì miễn phí thuốc cho các xã viên mà đi khắp nơi tìm thảo dược, bào chế thuốc. Cô nói cô ấy ác độc? Làm việc đi!”
Lục Tâm Liên bắt đầu lau nước mắt, chơi xấu, sống chết cũng không chịu làm tiếp.
Lục Chính Cao: “Nếu cô tiếp tục như vậy, buổi chiều chúng tôi sẽ mở cuộc họp tiểu đội, để mọi người cùng nhau phê bình.”
Lục Tâm Liên tức giận, bò dậy đi luôn, cuốc cũng không cần nữa. Cô ta không nuông chiều theo những thói xấu này của bọn họ, lương thực và dầu của cô ta không tính ở nhà, Lục Chính Cao không quản được cô ta! Dựa vào đâu mà lớn tiếng, chỉ tay năm ngón với cô ta?