Lâm Lão Uông: “Lần trước bà Lưu đau đầu nhưng bác sĩ châm một cái thì ổn luôn.”
Triệu Toàn Mĩ vừa nghe vậy nhanh chóng bảo Chu Triều Sinh xem thử: “Đau chết mất, mau châm cứu cho tôi đi.”
Chu Triều Sinh lộ ra một ánh mắt phức tạp, nhìn Lâm Uyển một cái.
Triệu Toàn Mĩ ôm đầu cũng đi nhìn Lâm Uyển, thấy cô mang theo thảo dược, lại mở ra hình thức châm chọc khiêu khích: “Mày biết chế thuốc? Mày có thể làm bác sĩ sao? Chúng ta ai chẳng biết ai hả? Mày khám bệnh cho người ta ư, đừng làm người khác cười chết, lại khám hỏng cho người ta mất.”
Lâm Uyển chậc một tiếng: “Bác yên tâm, bởi vì phẩm hạnh của bác không phù hợp, vào sổ đen của cháu, bác trả tiền cháu cũng không khám cho bác.”
Bản thân cô không phải bác sĩ của Lâm Gia Câu, không có nghĩa vụ khám bệnh cho Triệu Toàn Mĩ.
“Dẹp đi, tao không thèm mày chữa đâu! Mày biết cái…”
“Cơn đau đầu của bà Lưu chính là do cô ấy chữa.” Chu Triều Sinh nói, giọng nói đó lại lộ ra ý tứ hàm xúc vui sướng khi người gặp họa.
Triệu Toàn Mĩ: “Đừng đùa tôi nữa, nó biết chữa bệnh? Tôi lấy đầu xuống làm…”
Chu Triều Sinh: “Bà không có đầu rồi, chính là cô ấy chữa.”
Triệu Toàn Mĩ nhất thời cứng họng, sắc mặt xấu hổ tới cực điểm, muốn nói một câu xoa dịu cho mình lại không tìm được cách mở miệng, giống như con ngỗng ngu ngốc đứng ở nơi đó, đầu cũng quên đi cơn đau.
Chu Triều Sinh tiêm cho Lâm Lão Uông xong, bảo ông nghỉ tạm một chút, bản thân xem thuốc của Lâm Uyển, lại nhìn phương thuốc của cô, nửa tin nửa ngờ: “Thật sự có thể trị phong thấp?”
Lâm Uyển: “Không thể trị tận gốc, chỉ có thể giảm bớt triệu chứng, trị tận gốc phải điều trị thân thể khí huyết mới được.”
Chu Triều Sinh nhìn Lâm Lão Uông: “Chú Lâm, nếu không thì chú thử xem sao?”
Lâm Lão Uông nhìn về phía Lâm Uyển, trong ánh mắt viết muốn gạt tiền tôi không có cửa đâu, Lâm Uyển liếc mắt một cái đã nhìn thấu ông ta: “Không cần tiền, chú cầm đi thử đi, phản hồi cho cháu.”
Lâm Lão Uông lắc đầu như trống bỏi: “Thôi dẹp đi, không đủ chú tốn sức, sắc thuốc thang không phí củi lửa sao? Tiêm hai mũi thuốc giảm đau lập tức thấy hiệu quả.”
Điệu bộ của ông ta kiên quyết không tin, Lâm Uyển cũng không cưỡng cầu.
Vừa lúc bà Lưu từ bên ngoài đi ngang qua, nghe thấy thảo dược bà lập tức lưu loát chạy chậm vào: “Cháu gái, cho bà, bà muốn!”
Lúc trẻ bà ở cữ phải chịu gió vào mùa đông, mặc quần áo dày cũng không cảm thấy gì, vừa đến mùa hè là khổ sở. Mùa hè nóng người dễ dàng ra mồ hôi, lại bị gió thổi qua, trên người lập tức lạnh buốt đau âm ỉ, có đôi khi đau đến nổi cả người bà cương cứng lạnh ngắt tê dại, thật sự chịu khổ.
Lâm Uyển cho bà hai gói, bảo bà ngâm thuốc để tắm: “Dùng nồi đất nấu, đừng dùng nồi sắt, thuốc có độc tính không thể uống vào trong bụng. Bả vai đau tốt nhất đều ngâm vào hết, nếu cảm thấy có tác dụng, cháu bắt mạch cho bà, tìm một phương thuốc kết hợp với uống thuốc.”
Thuốc tắm chỉ có thể hấp thu thông qua làn da, uống thuốc có thể điều tiết sự vận chuyển của khí huyết, trị gốc rễ.
Lâm Lão Uông thấy bà Lưu tin tưởng như vậy, nói: “Đừng mù quáng thêm chuyện, vô dụng thôi. Tôi từng ngâm biết bao nhiêu.”
Bà Lưu đương nhiên cũng từng ngâm không ít, cũng không có nhiều tác dụng, nhưng lúc trước Lâm Uyển trị đau đầu cho bà hiệu quả nhanh chóng, bà cũng rất tin tưởng Lâm Uyển, còn giao hẹn muốn thảo dược điều chế thuốc tắm.
Không nghĩ tới cô gái thật sự nói là làm, không nuốt lời, là bác sĩ tốt.
Triệu Toàn Mĩ không nhịn được lôi kéo bà Lưu: “Lần trước bà đau đầu, ai châm cho bà vậy?”
Bà Lưu vội vã về nhà nấu cơm, nấu thuốc: “Đương nhiên là cháu gái đây rồi, lợi hại lắm, châm mấy châm là tôi không đau nữa.”
Triệu Toàn Mĩ vẫn không tin: “Thật hay giả vậy, nó biết hả?”
Bà Lưu: “Đương nhiên biết rồi, cháu gái rất lợi hại, ai không tin người đó là đồ ngốc.” Bà không chịu nhiều lời, cầm thuốc chạy nhanh về nhà.
Triệu Toàn Mĩ bị ghét bỏ đứng ở nơi đó.
Lâm Lão Uông không cần nữa, cũng rời đi cùng bà Lưu, hai nhà bọn họ ở trong một ngõ nhỏ.
Chu Triều Sinh nhìn thoáng qua Triệu Toàn Mĩ, kê vài viên Analgin bảo bà ta giao tiền.
Triệu Toàn Mĩ há miệng thở dốc, lại nói không nên lời, bà ta muốn bảo Lâm Uyển cũng châm một chút, nhưng vừa rồi nói cái gì vậy?
Bà ta thật sự sắp bị tức chết rồi, cuối cùng chỉ đành giao tiền cầm Analgin rời đi, tựa như sợ Lâm Uyển nhục nhã bà ta.
Lâm Uyển mới lười phản ứng bà ta. Cô đặt thảo dược ở chỗ Chu Triều Sinh, để anh ta cho người nguyện ý thử miễn phí dùng thử, sau đó cô muốn đến đại đội nhìn xem, kết quả Chu Tự Cường vẫn chưa trở về, cô về nhà trước.