Lại nói bà Lưu cầm thảo dược về nhà, Lâm Lão Uông cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, ở cửa nhà bà không nhịn được chê cười một trận, nói bà bị cô nhóc đó lừa gạt, khiến con dâu bà cảm thấy bà lại mù quáng giày vò.
Nấu một nồi thuốc như vậy, phải phí bao nhiêu củi lửa chứ, bây giờ cũng không thể tùy tiện lên núi đốn lung tung, củi lửa nấu cơm trong nhà cũng túng thiếu.
Hơn nữa, trong nhà nấu thuốc, mùi cỡ nào!
Cô ta không vui lập tức xụ mặt, nói chuyện cũng không quá xuôi tai, ghét bỏ mẹ chồng không có nghề ngỗng gì, trông con cũng không tốt bao nhiêu. Bà Lưu đã quen cũng không quá để ý tới. Bà sinh con ở cữ lưu lại bệnh cũ, lớn tuổi sau này càng ngày càng bệnh nặng, vốn không có cách nào làm việc. Ông cụ con cái đều đau lòng bà, bảo bà ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chỉ cần nấu cơm thôi.
Con dâu có ý kiến thì bảo bà có đi là được rồi.
Bà Lưu dựa theo dặn dò của Lâm Uyển ngâm thuốc trước, chờ ngâm đủ rồi lại dùng một cái nồi đất thật to để nấu. Đau đớn ở trên người mình, có cách thì không thể bỏ qua, người khác đồng tình nói lời dễ nghe đi nữa cũng vô dụng.
Ăn cơm chiều xong, thuốc của bà cũng nấu tốt, đuổi con trai cháu trai ra bên ngoài bảo bọn họ đi tìm ve sầu vàng, bà thì đóng cửa ngâm tắm ở trong nhà.
Năm đó bà liều mạng không ăn cơm cũng phải làm một thùng tắm gỗ cao, chỉ vì ngồi bên trong ngâm tắm, lúc này vừa lúc có tác dụng.
Khi mới ngâm nước rất nóng, bà cũng không sợ, hơi thuốc nóng bức vừa ra mồ hôi vừa bị nóng hôi hổi. Bà chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều dãn ra, cảm giác vừa nóng vừa cay xè chui vào từng đường tơ kẽ tóc.
Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, bà cứ cảm thấy tà khí gì đó bị ngâm trôi đi hết.
“Thật thoải mái.” Lúc ban đầu chịu đựng sau đó sức nóng đi qua, chính là sự thoải mái trước nay chưa từng có.
Mùa hè oi bức, thùng nước ngâm nửa hơn nửa tiếng vẫn nóng, bà lại ngâm thêm một lát. Cuối cùng ngâm vô cùng thoải mái, đứng lên lau khô lại áo tay dài quần dài được may vải thủ công, quần áo như thế thấm mồ hôi, đầu giường cản gió đặt gần lò sưởi vừa nằm một cái, đã ngủ say.
Sau đó ngủ rất sâu ngay cả ông cụ bọn họ lúc nào trở về cũng không biết, vừa ngủ đã ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau.
Sau khi thức dậy thần thanh khí sảng, bà Lưu sảng khoái kêu lên: “Tuyệt thật, hai mươi năm rồi chưa từng ngủ thoải mái như vậy, thuốc của cháu gái kia cũng thật hữu hiệu!”
…
Sau buổi cơm chiều ngày hôm qua cha Lâm cũng ở trong nhà ngâm thuốc tắm, trong nhà không có bồn và thùng thích hợp, mẹ Lâm chà sạch sẽ cái vò nước bằng gốm trống rỗng, trực tiếp đổ thuốc nóng vào, vò nước dài nhỏ, đi vào chỉ có thể ngồi chồm hổm.
Lúc ban đầu nấu thì nóng, dần dần cha Lâm cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, cứ cảm thấy kẽ lông tơ cả người được dãn ra, mối nối xương cốt đều dễ chịu, thoải mái nói không nên lời.
Lâm Uyển lại đẩy Lục Chính Đình kèm theo Tiểu Minh Quang đến nhà chú ba một chuyến, tặng mấy khay nhang muỗi trò chuyện một chút.
Buổi chiều Lâm Uyển và Lục Chính Đình bận rộn chế thuốc, chú ba thím ba bọn họ cũng làm việc, không có cơ hội trò chuyện.
Thím ba Lâm nhìn thấy nhang muỗi cũng vô cùng kinh ngạc, thật sự chưa từng thấy qua, chờ Lâm Uyển đốt ngọn đèn dầu lên, nhang muỗi tỏa ra mùi vị có chút kỳ quái nhưng coi như dễ ngửi.
Bọn họ lại càng thêm kinh ngạc.
Các em gái vây quanh nhang muỗi đó nhìn không ngừng, đều hỏi Lâm Uyển làm ra như thế nào.
Lâm Uyển bèn nói một chút với các cô: “Chúng ta thử hiệu quả trước, nếu dùng tốt thì biến thành nghề phụ cùng làm với đại đội, mọi người có thể đến đại đội làm nhang muỗi kiếm công điểm.”
“Thật tốt quá! Lại có thể kiếm công điểm!”
Các cô còn nhỏ, xuống ruộng không được bao nhiêu công điểm, đều là giúp đại đội làm một ít việc nhẹ nhàng. Nếu có việc không cần ra sức mà càng chú ý tinh tế, thì các cô dựa vào sự khéo tay sáng dạ của con gái có thể kiếm được nhiều hơn người lớn .
Thím ba Lâm và chú ba Lâm hết sức cảm thán, nhìn Lâm Uyển và Lục Chính Đình, đều cảm thấy có hơi không thể tưởng tượng nổi.
Con người thật sự có thể thay đổi.
Lại nói trước khi Lâm Uyển lấy chồng, ngược lại cho tới bây giờ bọn họ không nghĩ tới cô có thể quyết liệt với một nhà bác gái cả, còn có thể lấy về căn nhà, bây giờ lại tình nguyện lui tới với bọn họ, cũng không nguyện ý lui tới một nhà bác cả.
Ai có thể nghĩ đến chứ.